Vũ Văn Địch nghiêm mặt nói: "Vật ấy hung hiểm, bệ hạ không thể khinh thường!"
"Lại đây." Phong Liên Dực vẫy tay tiểu hồ ly, nàng lúc này mới bỏ qua Vũ Văn Địch, tiến vào trong lòng hắn, miễn cưỡng cuộn thân thể mình lại.
Vũ Văn Địch nuốt nước miếng, cẩn thận ngồi xuống.
"Ngươi vội vã tiến cung như vậy, có chuyện gấp gì?" Phong Liên Dực nhẹ vỗ về lông tiểu hồ ly, lười nhác hỏi.
Vũ Văn Địch lúc này mới nhớ tới, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Thần vừa nghe bệ hạ đánh đàn, tiếng đàn là "nguyệt phách"."
Phong Liên Dực nao nao, trên mặt tuyệt sắc không nhìn ra vẻ mặt gì, Vũ Văn Địch tiếp tục nói: "hoàng đế Nước Nam Dực đã làm chủ gả Bắc Nguyệt quận chúa cho Lạc Lạc của gia tộc Bố Cát Nhĩ. Tháng sau thành hôn, bệ hạ chẳng lẽ không muốn ngăn cản sao?"
"Chỉ cần Bắc Nguyệt quận chúa hạnh phúc, gả cho ai cũng được." Phong Liên Dực thản nhiên nói.
Vũ Văn Địch mở to hai mắt nhìn, cho là mình nghe lầm, không khỏi lại hỏi một lần: "Bệ hạ, là Hoàng Bắc Nguyệt phải lập gia đình đó!"
"Trẫm biết." Phong Liên Dực mỉm cười, "Bởi vì là nàng mới hy vọng nàng hạnh phúc."
"Các ngươi là không phải... có hiểu lầm gì chứ?" Vũ Văn Địch không thể tin được, bệ hạ vừa mới gảy "nguyệt phách", có thể thấy hắn tưởng niệm thành cuồng Bắc Nguyệt quận chúa.
"Không có." đôi mắt hơi hạ xuống, ánh mắt màu tím nhạt giấu ở lông mi thật dài, "Địch, giúp ta đưa một phần hạ lễ đi Nước Nam Dực."
"hạ lễ gì?" Vũ Văn Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292350/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.