Nàng?
Tiểu hồ ly tò mò nhìn hắn rót đầy một chén rượu, đưa tới trước mặt nàng, ngửi mùi vị kia liền có chút say lòng người, đây là quỳnh tương ngọc dịch theo lời dân gian vẫn nói đi, nàng chưa bao giờ uống qua rượu đây.
Một nửa là cảm giác mới lạ, một nửa là muốn giúp hắn phân ưu, tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi liếm một chút rượu trong chén.
À, dĩ nhiên cay như vậy!
Khó uống khó uống!
Mùi quái dị như thế, sao có nhiều người thích uống như vậy?
Tiểu hồ ly ghét bỏ ngoảnh đầu đi, mặc hắn cười khuyên thế nào cũng không chịu uống, trên gương mặt lông xù đã mơ hồ nóng lên, giãy khỏi tay hắn, nhảy khỏi bàn, bay nhanh chạy ra.
Phong Liên Dực lắc đầu mỉm cười, một con hồ ly, hắn sao có thể kỳ vọng một con tiểu hồ ly không biết gì đến phân ưu cho hắn đây?
Một chén lại một chén rượu vào bụng.
Giải ưu sầu cách nào? Chỉ có Đỗ Khang.
Quả nhiên không tồi, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, hắn cảm giác trái tim không còn đau đớn, nhức nhối như giòi bám vào xương nhu bàn chân. Rượu làm hắn thả lỏng không ít.
Cầm bầu rượu lảo đảo ra ngoài, tối nay có ánh trăng, tuyết vừa dừng, trong viện một mảnh trắng phau phau, chất thành một tầng tuyết dày.
Cung nhân đều bị hắn sai đi, cho nên trong viện không có ai.
Trên mặt tuyết chỉ có một loạt dấu chân, là dấu chân hồ ly.
Hắn đứng dưới hành lang, ngọn đèn dầu lắc lư, chiếu vào màu tím trong con ngươi hắn, chiếu ra tia sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292349/chuong-1006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.