Cỏ mọc én bay, thời gian trôi qua. Đảo mắt đã một năm.
Đợt tuyết đầu đông dài dằng dặc mà dầy đặc, liên tục mười ngày mây mù mới nhìn thấy bông tuyết bay lả tả rơi xuống đến, trong nháy mắt, thành Huy Kinh đã trắng xoá một mảnh.
Hoàng cung Nước Bắc Diệu, sáng sớm cung nữ thái giám đã vội vàng quét tuyết, gom thành đống tuyết lớn chờ chuyển ra ngoài.
"Hôm nay bệ hạ không vào triều sớm, đã nửa tháng, bên ngoài các đại thần đều gấp muốn chết rồi." Một cung nữ nhỏ giọng nói.
"Xuỵt, coi chừng bị nó nghe được!" Cung nữ kia vội vàng giật nhẹ tay áo của nàng.
Vừa mới dứt lời, một con hồ ly tuyết trắng đột nhiên nhảy lên đống tuyết, cái lỗ tai hồng hồng đón gió phất phới, mắt màu lam lạnh miễn cưỡng nhìn hai cung nữ, đuôi to đảo qua, trên mặt hai cung nữ đều là tuyết.
"Ngươi..." cung nữ vừa rồi oán giận muốn mắng, nhưng tốt xấu nhịn được. Hồ ly này là sủng vật của bệ hạ, ỷ vào bệ hạ ngày thường diễu võ dương oai, quả thực đáng hận!
Đáng hận nhất chính là hồ ly này ở trong cung dường như chỗ nào cũng có mặt, mặc kệ chỗ nào nói xấu bệ hạ cũng có thể để nó nghe thấy.
Cũng không biết nó rốt cục biết phân thân hay không, một khắc trước còn đang nghe đại thần thảo luận chính sự trên điện oán giận bệ hạ, đảo mắt lại xuất hiện tại hậu cung nghe phi tần oán giận bệ hạ chưa bao giờ bước vào hậu cung.
Bọn họ hỏi qua cao thủ, nói hồ ly chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292348/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.