Bắc Nguyệt quận chúa giật mình một cái, từ trước chỉ nghe qua tên của hắn, biết hắn ưu nhã tuấn mỹ, phong hoa tuyệt đại, về hắn nghe đồn đủ loại, vẫn chỉ tồn tại trong tưởng tượng của nàng, không ngờ hôm nay hắn tự mình đến trước mặt nàng, điều này làm nàng thật bất ngờ.
"Tạ ơn, cám ơn ngươi." Nàng lắp bắp mở miệng, cục xúc bất an, không biết nên nói cái gì nữ.
"Chuyện tất nhiên." Trong mắt tím liễm liễm nổi lên ý cười ôn nhu.
Chẳng lẽ sẽ không ai phát hiện sao? Hắn tươi cười nhìn như ôn nhu thân cận, nhưng kì thực lại duy trì sự xa cách lễ phép cùng khách khí.
Tiểu hồ ly khó hiểu nhìn hắn.
"Vừa rồi còn nói ra suy nghĩ của mình, hiện tại như thế nào không nói?" Thiên Đại Đông Nhi liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến hắn lo lắng ở bên ngoài như vậy, sau khi đi vào vẫn có thể bình tĩnh ôn nhu như thế không khỏi buồn cười.
"Dưỡng thương tốt nhé." Phong Liên Dực mỉm cười, "Bắc Nguyệt quận chúa, đa tạ ngươi đã cứu ta."
Đối với xưng hô này của hắn, Thiên Đại Đông Nhi đột nhiên nhăn mi lại, hắn không cần phải xa lạ như thế chứ?
"Ta đã cứu ngươi sao?" trên mặt Bắc Nguyệt quận chúa lộ vẻ mờ mịt, "Ta không nhớ rõ chút nào, ta còn có thể cứu người sao".
"Hy vọng ngươi sớm ngày khôi phục, sau này nếu quận chúa cần giúp, Nước Bắc Diệu cùng Thành Tu La dốc hết toàn lực trợ giúp quận chúa." Phong Liên Dực khẽ mỉm cười nói, ưu nhã mê người, giống Cửu hoàng tử khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292347/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.