Yểm xoay người, đưa lưng về phía nàng đi vài bước trong đất tuyết, lưu lại mấy dấu chân, hắn nhẹ giọng nói: "Người bung ô râ là luôn hy vọng dưới ô có người đứng sóng vai với hắn."
Nguyệt Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, thật sự là người kỳ quái.
"Này." Yểm nghiêng mặt đến, đôi mắt màu đỏ yêu tà nhìn nàng, "Ta còn nhớ rõ lần trước ngươi cào ta, định bồi tội ta thế nào đây?"
Áo khoác tuyết trắng tôn lên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, hãnh diện mà đứng, lạnh lùng nói: "Ta hiện tại chỉ là một luồng hồn phách, cũng không có thân thể, nếu ngươi muốn ta lấy thân báo đáp thì sợ rằng phải thất vọng."
Yểm cười ha hả, "Ngươi biết ta muốn gì!"
Nguyệt Dạ cũng ngẩn ra, nàng chẳng qua thuận miệng nói thôi, không ngờ thật nói trúng rồi, phán đoán này có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
"Đợi tương lai ta phá tan phong ấn đi ra, có thể làm một chuyện vì ngươi." Nguyệt Dạ mím môi nói, thà rằng đắc tội quân tử, cũng không thể đắc tội tiểu nhân.
Nàng biết nam tử yêu mị quỷ dị mặc y phục đỏ này tuyệt đối không phải là quân tử.
"Chuyện gì cũng đồng ý đáp ứng sao?" Yểm mập mờ chớp chớp mắt, ánh mắt liếc thân thể dưới áo choàng, đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng liếm một chút môi của mình.
Nguyệt Dạ hừ lạnh một tiếng: "Đồ vô sỉ!"
"Ta vô sỉ?" Yểm hừ một tiếng, trêu tức nói: "Là ai hiện ra ở trước mặt ta, không mảnh vải che thân dụ dỗ ta?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá!" Nguyệt Dạ kéo áo khoác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292351/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.