Trong lòng nàng chỉ có một thanh âm không ngừng vang lên: “Hoàng Bắc Nguyệt, không có kẻ nào đáng giá để ngươi rơi nước mắt vì hắn! Ngươi ngàn lần, vạn lần không được khóc!”
“Anh Dạ, ngươi có biết không? Có một số người, tuy rằng có đi ngang qua cuộc đời ngươi, nhưng hắn chỉ có tác dụng trang điểm thêm cho tuổi thanh xuân của ngươi, giúp những năm tháng đó trở nên tươi đẹp hơn mà thôi, rồi sẽ có một ngày, người đó nhất định sẽ rời đi, giống như một cơn gió vậy, không có khả năng dừng lại một chỗ vĩnh viễn, trừ phi…người đó chết!”
Anh Dạ nấc nghẹn, sau đó ngẩng đầu hỏi nàng: “Vậy…vậy ta nên làm gì bây giờ?”
Hoàng Bắc Nguyệt ôn nhu nở nụ cười: “Nếu như ngươi hận hắn, vậy hãy nghĩ biện pháp giết chết hắn! Còn nếu ngươi không nỡ xuống tay với hắn, vậy thì hãy quên hắn đi!”
Anh Dạ tựa người vào lồng ngực của nàng, tiếng khóc trầm thấp vẫn mãi không dứt, tuy không biết trong lòng nàng ấy đang nghĩ thế nào nhưng Hoàng Bắc Nguyệt biết, có lẽ sau này nàng sẽ không còn gặp lại một Anh Dạ công chúa tuy điêu ngoa ngang ngạnh nhưng lại rất đáng yêu nữa rồi.
Tuyết càng rơi càng lớn, không bao lâu sau trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, Hoàng Bắc Nguyệt đưa công chúa Anh Dạ trở về tẩm cung xong thì tự mình quay trở về.
Gió bắc gào thét, tuyết bay tán loạn.
Nàng cầm một cây dù xanh, nhu váy bằng gấm màu hồng cánh sen, bên ngoài choàng thêm một chiếc áo khoác có viền lông đuôi cáo tuyết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292161/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.