“Ta sẵn sàng phụng bồi.” Vẻ mặt Chiến Dã tươi cười sảng khoái, phong thần tuấn lãng, khí chất khiến kẻ khác cảm phục.
“Ta nhất định tìm một cơ hội tốt lãnh giáo huynh một phen!” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, xoay người nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, cúi đầu nói: “Chiến Dã, mặc kệ ta là Hí Thiên hay Hoàng Bắc Nguyệt, ta vẫn luôn xem huynh là tri kỉ, bằng hữu tốt nhất!”
Chiến Dã ngẩn ra, trầm giọng nói: “Ta cũng vậy!” Trong lòng có chút chua xót, tuy nhiên, vậy là đủ rồi.
“Bắc Nguyệt!” Nhìn thấy nàng định đi, Chiến Dã liền lên tiếng gọi nàng lại: “Hôm nay xác thật Hi Hòa cô cô đã hồi kinh. Chỉ là Người không tiến cung, nhưng Người rất nhớ muội.”
Hoàng Bắc Nguyệt cười, vẫy vẫy tay rồi khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay lên trời cao.
Hôm nay ở cung Dục Tường không găp được công chúa Hi Hòa, nàng cũng đã đoán được. Chắc là Người không muốn tiến cung để gặp Hoàng Thượng, mà cũng có thể là không muốn nhìn thấy Thái Hậu.
Nếu đổi lại là nàng, thì nàng cũng không muốn tiến cung.
Thôi quên đi, ngày mai phải đi một chuyến đến phủ đệ của công chúa Hi Hòa vậy!
Tốc độ của Băng Linh Huyễn Điểu cực nhanh, thoáng chốc đã tới phủ Trưởng công chúa, thân hình điểu băng to lớn trực tiếp đáp xuống giữa sân, gây nên một trận gió lạnh, cây cối xung quanh gần như muốn ngã đổ.
A Lệ Nhã chạy như bay tới, mới vừa rồi nàng là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ trở về.
“Vương! Có khách đến!” A Lệ Nhã vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1292162/chuong-819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.