Đám người Cát Khắc nhanh chân đuổi theo, nhưng khi đến nơi lại không nhìn thấy ai, bọn họ không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Sau khi ngẩn ra một lúc, bọn họ mới dùng ánh mắt phẫn nộ quay đầu nhìn Mặc Liên.
“Nguyệt Dạ công tử của chúng ta đâu?!”
“Nguyệt?”
Mặc Liên căn bản không có để ý đến những lời bọn họ nói, nhưng vừa nghe được một chữ “nguyệt”
, hắn lập tức giật mình.
“Chúng ta đang hỏi ngươi đấy! Ngươi đã làm cái gì rồi hả?”
A Tát Lôi không có cách bảo trì suy nghĩ tỉnh táo, lập tức lớn tiếng quát.
“Các ngươi hô to gọi nhỏ cái gì đó? Mặc Liên không nói lời nào, các ngươi đều cho rằng hắn dễ bị bắt nạt có phải không?”
Hồng Liên cũng mau chóng bước tới, hung ác nhìn chằm chằm vào Cát Khắc cùng A Tát Lôi.
Nét mặt Cát Khắc tràn ngập vẻ giận dữ, nói: “Người này khẳng định đã làm cái gì đó khiến cho Nguyệt Dạ công tử của chúng ta biến mất!”
Hồng Liên cười lạnh: “Vậy cũng chỉ có thể trách nàng quá xui xẻo, thực lực quá yếu mà thôi!”
“Ngươi!!!”
Cát Khắc giận dữ, đang định chạy tới tìm nàng lý luận thì Thương Hà viện trưởng cùng Vũ Văn Địch lại lại tiến lên, nói: “Đừng ầm ĩ nữa! Nơi này có gì đó rất cổ quái.”
Sắc mặt Vũ Văn Địch trở nên ngưng trọng: “Hai đoàn lính đánh thuê ở phía sau cũng đột nhiên biến mất rồi.”
“Vì sao? Bọn họ đi đâu rồi?”
Cát Khắc lo lắng hỏi.
Sau khi nghe thấy Hoàng Bắc Nguyệt cũng mất tích, trong lòng Vũ Văn Địch liền lo lắng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291907/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.