Mạnh Kỳ Thiên cũng rất ư là bất đắc dĩ, Mặc Liên chính là loại người thích âm thầm bỏ đi, thực lực của bọn họ làm sao có thể cản hắn lại được đây?
“Quên đi, lấy thực lực của Mặc Liên tôn thượng, cho dù không thể phá huỷ Tu La Thành thì cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Hồng Liên hung hăng dậm chân: “Cái người này! Thật là đáng ghét!”
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều ********* Hoàng Bắc Nguyệt đi về phía trước mấy bước liền cảm giác được có chút không thích hợp, phía sau không còn hơi thở con người, hơn nữa nguyên khí phát ra từ trên người đám cao thủ cũng đều biến mất trong nháy mắt.
Nàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện, Mặc Liên vừa rồi còn cách nàng không xa bây giờ cũng biến mất, hơn nữa phía sau chỉ có một cái hành lang trống rỗng, ngoài ra không còn cái gì khác.
Không gian thác vị? (Dạ: đại khái là kiểu không gian dịch chuyển ấy) Cái địa phương như Tu La Thành này không ngờ lại thần kỳ đến thế.
Trong tiềm thức nàng đã biết đây không phải là không gian thác vị, vì nếu như đúng là nó, vậy thì thân thể nhất định sẽ có cảm giác.
Năm đó nàng đã tự mình thể nghiệm qua cảm giác rơi vào không gian thác vị khi ở tam giác Bermuda rồi, loại cảm giác này nàng vẫn còn nhớ kỹ, không thể có chuyện vô thanh vô tức chuyển qua một cái không gian khác như thế này được.
Nếu vậy… trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt liên tục tính toán, sau đó, khóe miệng nàng có chút nhếch lên.
Đây là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291908/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.