Hắn giống như là Tu La đi ra từ trong địa ngục vậy, toàn thân tỏa ra hơi thở khát máu, khiến cho bất luận kẻ nào cũng không dám tới gần.
Đôi mắt vô thần không nhìn thấy gì, hắn vẫn âm trầm tiến về phía trước, giống như tất cả những ai dám cản đường hắn, hắn sẽ giết sạch! “Tên kia, lại bắt đầu…”
Mạnh Kỳ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Hồng Liên bên cạnh.
Trên mặt Hồng Liên thoáng hiện nét đau lòng, thấp giọng nói: “Mỗi lần như vậy, hắn lại giống như một đầu dã thú cô độc, không có tình cảm, chỉ biết giết chóc.”
Mạnh Kỳ Thiên sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới một Hồng Liên luôn luôn cuồng vọng tự đại cũng có lúc cảm tính như vậy, không khỏi nở nụ cười: “Dã thú chỉ có thể cùng dã thú làm bạn, cho nên hắn chỉ có thể cùng một con dã thú như ngươi ở chung.”
Hồng Liên quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, cái con người này không biết là đang khen nàng hay là đang chê cười nàng đây! Nhưng chẳng sao, những lời như vậy, nàng thích nghe! Dã thú chỉ có thể cùng dã thú ở cùng một chỗ, nàng và Mặc Liên, đều là dã thú! “Thực lực của Mặc Liên các hạ quả thật là sâu không lường được.”
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười khen một tiếng, thanh âm từ tính của thiếu niên rất dễ dàng làm cho trái tim của các thiếu nữ đập thình thịch.
Thực lực của hắn, ngay cả Yểm cũng không nhịn được mà phải than thở, như vậy có thể thấy được hắn là một cao thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-nghich-thien-ha/1291906/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.