Hà Hi sửng sốt nhìn Tôn Triều Quân, khoảng cách hiện tại rất gần, gần đến mức cô cảm nhận hơi thở nóng rẩy của hắn phả vào từng tế bào trên mặt.
Càng gần, ngũ quan của hắn càng như không chân thực. Nhưng không, hắn đang cạnh đây, còn ôm cô rất chặt.
Hà Hi khẽ thở ra, bây giờ đã phần nào nắm được tình hình.
“Tôn Triều Quân, có phải huynh đã biết được gì rồi đúng không?”
Tôn Triều Quân mông lung gật đầu: “Một chút. Những lúc nàng nói chuyện với tiểu yêu tinh đó, ta đều nghe thấy được.”
“Huynh không bất ngờ? Không thấy ta cũng là quái vật sao?” Hà Hi cắn môi. Có thể hắn chỉ là một người bình thường có năng lực đặc biệt trong thế giới không biết thật giả này, một người bình thường, có khả năng khó mà chấp nhận những thứ hư cấu đang xảy ra.
“Không.” Tôn Triều Quân vén mấy sợi tóc trên gương mặt xinh đẹp của Hà Hi. “Ta chỉ biết nàng, cần nàng, không quan tâm gì cả.”
“Huynh… có tình cảm với ta sao?” Hà Hi không phủ nhận, cô cực kỳ căng thẳng.
Nếu hắn cũng thích cô, vậy cô phải làm sao bây giờ?
Tôn Triều Quân không chút do dự gật đầu: “Nàng có biết hôm nàng xuất hiện hoành tráng lắm không? Ta xưa giờ không dung ai vào mắt, vậy mà hôm đó cũng phải ngẩn ngơ ngắm nhìn.”
Hà Hi xấu hổ gãi mũi, cười trừ.
Đáy mắt Tôn Triều Quân càng thêm sâu thẳm, cật lực che giấu ngọn lửa nóng bỏng rực rỡ.
“Sự xuất hiện của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-menh-ta-nhuong-so-nguoi-khong-nhan-noi/3031684/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.