“Sư huynh… huynh thay đổi rồi.” Tô Bích Dao vẫn chưa tiêu hoá được chuyện xảy ra từ nãy đến giờ. Hình ảnh hai người họ tình tứ vào trong mắt nàng ta vô cùng gai mắt.
Nàng ta yêu Tôn Triều Quân lâu như vậy, từ khi hắn còn cùng sư môn, cho đến hắn khải hoàn về kinh thành, chỉ khi hắn tàn phế, nàng ta mới do dự, không biết đối diện với cảm xúc của mình như thế nào.
Nghe phong phanh tin hắn đang được chữa trị, nàng ta liền quăng hết những bộn bề kia đến hoàng cung thăm hắn.
Thế nhưng, hắn chưa bao giờ cho nàng ta một ánh mắt nhu hoà. Có chăng chỉ là cái nhìn lãnh cảm mà hắn đối với bao người.
Tôn Triều Quân không quan tâm lời Tô Bích Dao, hắn hiện tại đã trở thành con người lãnh đạm thường ngày.
“Bích Dao, muội nghĩ nhiều rồi.”
Tô Bích Dao gào lên, nước mắt rơi lả chả: “Huynh biết ta luôn yêu huynh, sao huynh có thể đối xử với ta như vậy?”
Tôn Triều Quân liếc mắt: “Ta trước sau đều không có tình cảm với muội. Với lại, thứ mà muội cho là tình yêu, bổn vương không dám nhận.”
Tô Bích Dao đau lòng chạy đi.
Không gian bây giờ chỉ còn bốn người đàn ông. Hạ nhân Triều Âm Các nhanh nhẹn dâng trà, không khí vẫn như thường ngày, nhưng hôm nay lại ngột ngạt một cách quỷ dị.
“Tam ca, huynh và Hà Hi…” Tôn Triều Anh mấp máy môi, không hiểu vì sao rất khó khăn mở miệng.
Trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
“Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-menh-ta-nhuong-so-nguoi-khong-nhan-noi/3031682/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.