Tống Kiên cõng Hà Hi về Triều Âm Các, vừa vào đến đã gấp gáp gọi: “Hạ Ngân… Hương Nhi… mau… vương phi bị thương rồi.”
Chỉ một câu này liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ba người Tôn Triều Ân vẫn còn ngồi bàn chính sự chưa về. Tất cả đều nhìn về hướng cổng Triều Âm Các, mặt mày Tôn Triều Quân tái mét, vôị vàng đứng từ trên xe lăn, chạy lại đón lấy Hà Hi từ tay Tống Kiên.
Ai cũng giật mình kinh hãi, vương gia… vương gia đã bình phục từ khi nào? Tốc độ này của một người đang trong quá trình bình phục không thể so sánh được.
Kể cả Hà Hi cũng lắp bắp: “Huynh…huynh…” Cái tên này, lại thêm một chuyện gạt cô.
Nét mặt Tôn Triều Quân âm trầm: “Ta sẽ thú tội sau, còn bây giờ hỏi tội nàng trước.”
Tôn Triều Quân một đường đến phòng hắn, thẳng chân đạp một phát, Hạ Ngân và Hương Nhi trong nhà chạy theo, tràn đầy lo lắng.
Ba người đàn ông ngoài này nắm lấy Tống Kiên: “Xảy ra chuyện gì?”
Tống Kiên cung kính: “Dạ bẩm, vương phi bị ám sát, cũng may nàng ấy võ công cao cường, không thôi đã bị hiếp trước giết sau.”
Cơn thịnh nộ bao trùm khắp không gian.
“Có giữ lại người để tra hỏi không?” Lâm Tường nghiến răng.
“Thuộc hạ không nghĩ nhiều như vậy, bọn chúng vẫn còn nằm ở núi Yên Hoa, thuộc hạ sẽ cho người qua điều tra làm rõ.”
Tôn Triều Quân đặt Hà Hi lên giường. Máu từ vết thương của cô nhiễm qua y phục màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-menh-ta-nhuong-so-nguoi-khong-nhan-noi/3031681/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.