Hắn muốn uống trà, nàng quyết định pha trà trong phòng khách. Không Vô Hồn đã đợi từ lâu, đợi đến khi mặt trời sắp lặn rồi mới thấy vợ chồng hai người khoan thai đến muộn, y không biết có phải mình mừng quá phát khóc luôn rồi không. Y còn tưởng y phải đợi đến ngày mai mới gặp được người cơ đấy? Chỉ là vừa định bước lên đón thì đã thấy Nguyên Vô Ưu hờ hững phát tay với mình, mỉm cười nũng nịu nói với Sở Tuyệt: “À Tuyệt, ta ngâm trà cho chàng nhé?” Nàng đích thân pha trà ư? Hai mắt Sở Tuyệt sáng rỡ, rất chân thành thể hiện niềm hân hoan của hắn qua ánh mắt. Hai người ngồi xuống ghế quý phi, sớm đã quên mất trong phòng khách còn có người khác.
Giây phút này, hắn quá đỗi hạnh phúc,2hạnh phúc đến mức khiến hắn cảm thấy bất an, sợ rằng thực ra hắn vẫn đang ở trong mơ, chỉ giây lát sau hắn sẽ tỉnh dậy từ mộng đẹp. Trong mắt hắn chỉ có người đang nghiêm túc pha trà cho hắn, thế tử thuộc về hắn... Trước đây, hắn chỉ nằm mơ thấy cảnh này, những giây phút này đây, cảnh trong mơ thực sự đang xảy ra trước mắt hắn.
Sau khi sắp xếp xong dụng cụ pha trà rồi lấy trà ra, dường như lúc này Nguyên Vô Ưu mới nhận ra trong phòng khách còn có người khác. Nàng đưa mắt liếc nhìn Không Vô Hồn rõ ràng đang rất sốt ruột nhưng lại không dám lên tiếng mà im lặng ngồi đó làm tượng trang trí, trong lòng nàng cười xấu xa nhưng lại không thể hiện ra mặt, ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417909/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.