Chương trước
Chương sau
Sắc mặt của Chu Thanh Sắc có khả năng sẽ âm thầm nứt ra lần nữa, nhưng cũng may hắn đã kịp bình tĩnh lại, không trúng kể nữa, nhẹ nhàng để lại một ánh mắt khinh thường cho đối phương rồi tiêu sái mà leo lên lưng ngựa. Vào lúc này, ánh mắt của hắn mới nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, nhìn thật sâu, như là tạm biệt cũng như là ly biệt lần cuối. Đợi đến khi mọi thứ đều bình ổn lại, hắn khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt bình tĩnh sáng trong như lần đầu bọn họ gặp mặt.

“Tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải tạm biệt, chỉ là Vô Ưu... Hôm nay tạm biệt, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, mà lúc gặp lại...” Những lời phía sau dường như hắn không nhẫn tâm nói ra, lại giống2như có chúTÂMong chờ.

Sắc mặt Sở Tuyệt khẽ trầm xuống, nhìn về phía bên cạnh Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Vô Ưu cười đáp trả rồi mới nhìn về phía Chu Thanh Sắc, giọng nói nhẹ nhàng ẩn chứa một sức mạnh kì lạ: “Lần gặp lại sau, bất kể chuyện đời ra sao, Nguyên Vô Ưu vẫn thật lòng mong cho sự phụ cầu gì được nấy.”

Đáp án hợp tình hợp lí nhưng lại bất ngờ khiến cho Chu Thanh Sắc cười thấp, cười mãi cười mãi, cuối cùng lại thoải mái mà cười lớn. Mãi cho đến lúc này, hắn mới thật sự hiểu được bản thân vì sao lại đến đây một chuyển rồi.

Không phải là tia hy vọng cuối, mà là tìm một câu trả lời, một câu trả lời hắn đã biết từ sớm nhưng lại cố chấp không nhận.

“Con và ta gặp nhau cũng coi như5có duyên, nhưng có duyên mà lại không có phúc phận được ở bên nhau. Vô Ưu, hôm nay ta mới biết được có lẽ con chỉ là một con đường mà ta bắt buộc phải đi qua khi bước vào trần gian.” Chỉ có trải qua tình cảm với nàng, hắn mới có thể cảm nhận nỗi tiếc hận, trải qua sự hối hận và đau khổ khi mọi chuyện sắp thành công lại thất bại, hắn mới không thể bước sang một trang mới cho cuộc đời.

Nếu như không có nàng, không trải qua lần cầu mà không được này thì sao? Hắn làm sao có thể biếTÂMà trân trọng những phúc phận ông trời ban cho, những thứ mà người thường phải trả giá rất nhiều mới có được kia? Đơn giản chỉ vì mẫu thân, hắn cũng nên cảm kích nàng. Tình trên thế gian, không6chỉ có tình cảm nam nữ. Hiểu được những chuyện này, sao hắn lại cho phép bản thân âm thầm sống trong đau khổ không bước ra nữa chứ?

“Vô Ưu, đa tạ.” Không có được nàng, hắn tiếc hận!

Có lẽ đây sẽ là vết thương không bao giờ có thể lành của hắn, nhưng bởi vì nàng mà hắn chấp nhận chịu ôm nỗi đau này, nàng cũng là người xứng đáng để hắn yêu. Người thật sự mạnh mẽ, cho dù có đau khổ, cũng sẽ không để đau khổ trở thành toàn bộ cuộc sống của hắn.

Cũng giống như đạo lý cho dù hắn yêu thích nàng nhưng cũng không bao giờ xem nàng là toàn bộ mọi thứ trong cuộc sống của mình vậy. Sự gặp gỡ giữa hắn và nàng, chẳng qua chỉ là một cơ hội khiến hắn trải qua một lần trải nghiệm mới5mà thôi. Đối với sự cảm kích của hắn, Nguyền Vô Ưu không nói gì cả, cũng không cần nói mà chỉ vẫy tay tạm biệt với hắn, những gì không cần nói cũng đã thể hiện rõ rồi!

Có một số người từ khi sinh ra đã kiêu ngạo, vĩnh viễn sẽ không vì bất kì ai mà dừng lại, nàng hiểu!

Cho nên nàng chỉ có thể mỉm cười mà vẫy tay với hắn, sau đó không chút chần chừ xoay người lại nhìn người đang nắm lấy tay nàng ở bên cạnh. Trong giây phút này, không chỉ Chu Thanh Sắc đã sáng tỏ, mà nàng cuối cùng cũng đã chịu mở lòng đi cảm nhận... trân trọng người trước mặt!

Chu Thanh Sắc vô cùng dứt khoát và quyết đoán mà ra đi, nhưng rồi vẫn quay đầu nhìn về phía hai người đang nắm tay nhau cười một3cái. Hà cớ gì phải luôn luôn lo lắng cho mai sau chứ? Con đường đều là đi dần dần mà thành, người cũng là lớn lên từng ngày mà.

“A Tuyệt, đa tạ.” Đa tạ hắn yêu nàng như vậy.

Sở Tuyệt cố gắng nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn: “Vô Ưu, nàng vĩnh viễn không cần đa tạ ta.” Bởi vì nàng không thể nào tưởng tượng được đối với ta, nàng là tất cả, người trong lòng luôn mang theo sự cảm kích là ta mới đúng.

Sự chân thành cũng như tình cảm của hắn, khiến Nguyên Vô Ưu không tránh khỏi mà nhớ đến những đau khổ mà hắn phải chịu khi đến bên cạnh nàng, nhất thời đôi mắt có chút ửng đỏ. Làm người hai kiếp, tất cả đau khổ trong tâm hồn nàng dường như đều đã bị xóa nhòa trong giây phút này, trái tim trống rỗng của nàng cũng được hắn lấp đầy từng chút từng chúTÂMột. Nàng phải may mắn đến mức nào mới có thể có được hắn chứ?

Hắn vĩnh viễn sẽ không biết được, không phải là nàng báo đáp lại cảm tình của hắn, mà sự kiên trì không bao giờ hối hận mong muốn đến bên cạnh nàng của hắn, đã khiến cho nàng chiến thắng nỗi đau khắc sâu trong xương tủy và tâm hồn kia mà yêu hắn. “A Tuyệt, bất kể tương lai có gió mưa bão táp như thế nào, chúng ta cũng phải... nắm tay nhau đi hết kiếp này.” “Được.” Thực ra hắn rất tham lam, nếu như có thể, hắn muốn nói với nàng, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, chỉ cần linh hồn hắn vẫn còn, thì nhất định sẽ nắm tay nàng đi đến trọn đời trọn kiếp. Khi quay về biệt viện, Sở Tuyệt dìu Nguyên Vô Ưu xuống xe ngựa, liền thấy một bóng dáng chạy về phía bọn họ từ trong sân. Biểu cảm của Sở Tuyệt nghiêm lại, không đợi hắn ra tay, Đào Dao vẫn luôn đi theo bọn họ bởi vì hành vi bá đạo của Sở TuyệTÂMà như mất đi sự tồn tại đã vội vàng xông lên trước.

Sở Tuyệt âm thầm thu tay lại, nghe thấy giọng nói không dám tin vang lên ngay sau đó, hắn cảm thấy Đào Dao đại sư gần đây hình như có chút nóng nảy. “Dừng tay, dừng tay, là ta... Ái chà, Tiểu Đào Tử, mắt người mù sao? Rõ ràng biết là ta, vậy mà vẫn ra tay sao?” Không Vô Hồn đau đớn mà vuốt vuốt lồng ngực bị đánh, thở hồng hộc nhìn về phía người ra tay với y.

Giận dữ như vậy làm gì chứ? Chủ tử nhà ông và người đàn ông của nàng ngày ngày đều sống trong sự ngọt ngào mà không để ý bọn sủng thần như Đào Dao nên mới lấy y ra trút giận chứ gì? Cũng chỉ có chút bản lĩnh như vậy, nếu như là y, sớm đã khiến cho Sở Tuyệt tay không mà ra đi rồi.

Khó khăn lắm mới thoát ra được từ móng vuốt của Tiểu Đào Tử, Không Vô Hồn vừa muốn thể hiện sự oan uổng một chút liền nhìn thấy hai phu thê mặTÂMũi vui vẻ đứng bên cạnh xem vui, sắc mặt bỗng chốc trở nên ngượng ngùng. Nhưng nghĩ đến vừa rồi Tiểu Đào Tử vì không dám chọc giận tên đầu gỗ này mà lấy y ra trút giận, y nhất thời rất không thoải mái mà nói với Sở Tuyệt: “Tốt xấu gì ta cũng là sự phụ trên danh nghĩa của con. Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, tên không có lương tâm này...”

“Nói chuyện chính.” Nguyên Vô Ưu ngắt câu ra lệnh của Không Vô Hồn với người đàn ông của nàng. Nàng đương nhiên biết Không Vô Hồn cũng không thật sự có ý ra lệnh cho người đàn ông của nàng, nhưng nàng của ngày hôm nay, không cho phép bất kỳ người nào dùng giọng điệu chất vấn nói chuyện với A Tuyệt, cho dù đó là trưởng bối trên danh nghĩa của hắn.

“...” Không Vô Hồn như nhìn thấy ma mà trừng mắt nhìn Nguyên Vô Ưu. Y từ sớm đã biết người phụ nữ này lòng sâu như mò kim đáy bể, nhưng mà... Chuyện này cũng thay đổi quá nhanh rồi đó chứ, nàng ngược người khác đến chết đi sống lại cũng không thấy nàng có chút thương xót người ta, nhưng bây giờ... nàng vui vẻ với hắn rồi, người sư phụ như y cũng chỉ là giận chất vấn Sở Tuyệt vời câu mà thôi, nàng liền trở mặt vô tình vậy sao? Người phụ nữ này cũng bao che quá rồi mà?

“Thực là vô sỉ đến không còn gì hơn...” Không Vô Hồn nhỏ giọng thì thầm.

“Nếu không nói đàng hoàng thì ta sẽ lậTÂMặt thật sự đó, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới thực sự gọi là vô sỉ cực độ.” Nụ cười của Nguyễn Vô Ưu rất đặc biệt, dịu dàng và ngây thơ.

“... Người giỏi.” Không Vô Hồn lập tức bày ra dáng vẻ chỉn chu, đúng lúc muốn nói lại bị chặn lời. “Nếu như không có gì gấp thì không cần nói, nếu là chuyện gấp gáp thì ra sảnh lớn ngồi đợi, để hai phu thê ta nghỉ ngơi một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.