Nguyên Vô Ưu nhận thấy hắn phân tâm, bèn hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng lại nhịn không được mím môi cười khẽ, dứt khoát nhét chén trà vào trong tay hắn, oán trách nói: “Nếm thử xem.” Nàng thật không dễ dàng gì mới tiến vào ý cảnh, điều này cũng không thể trách nhạc công đánh đàn được, đây chỉ là một khúc nhạc bình thường mà thôi. Mặc dù khúc nhạc này không hay đến mức kinh hồn động phách, kinh thiên động địa, cũng không phải quỷ khóc thần sầu, nhưng càng là khúc nhạc đơn giản lại càng dễ dàng có ý cảnh, lại kết hợp với kỹ năng đánh đàn của Không Vô Hồn, nếu y nhận mình là thứ hai, chỉ sợ không ai dám nhận mình là thứ nhất.2Ý cảnh của khúc nhạc này đương nhiên là xuất sắc rối.
Lúc này Sở TuyệTÂMới tỉnh lại từ ánh mắt si ngốc, hắn nhẹ nhàng bưng chén trà lên trước mũi. Hương trà thơm ngát ngấm vào tận tâm can, hắn khẽ cúi đầu xuống quan sát thì chỉ thấy nước trà xanh vắt nhìn thấu tận đáy, lá trà mềm mại uyển chuyển, màu sắc tươi sáng. Sau khi ngửi hương trà, ngắm nhìn màu sắc lá trà, Sở Tuyệt liền bưng ly trà lên rồi nhấm nháp. “Trà thế nào?” Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nàng liền biết hắn rất hài lòng với tài nghệ pha trà của nàng, nhưng Nguyên Vô Ưu vẫn cứ hỏi.
Sở Tuyệt cũng không phụ sự kỳ vọng của nàng, hắn nhìn nàng chăm chú, nói rõ ràng từng câu từng chữ:5“Trà thanh tình nồng, nếu có thể ngày ngày thưởng thức, ta nguyện giảm thọ...” Câu nói kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417910/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.