Lữ Thục Viện ngây ngốc nhìn vài mầm hoa mai xanh non trên cây, sắc mặt bình tĩnh của nàng để lộ ra sự lo lắng bất an trong lòng.
Hoàng thượng ban hôn?
Nghĩ đến lời của Tiểu Thước, ánh mắt Lữ Thục Viện lộ ra vài tia mỉa mai. Nàng không ngờ rằng bản thân mình cũng có tư cách được hoàng1đế ban hôn.
Nàng chọn đi theo Vô Ưu công chúa đến Hoài Vương Phủ, vì thật lòng nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng thấy bản thân mình nghĩ quá đơn giản rồi. Theo tình hình hiện nay, chuyện này không những là chưa kết thúc, ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn,8vừa nghĩ đến liền khiến cho nàng cảm thấy bồn chồn bất an.
Đến đây gặp Vô Ưu công chúa là một quyết định mà nàng đã suy nghĩ kĩ càng suốt cả đêm qua.
“Lữ cô nương, công chúa mời cô nương vào trong.” Tiểu Hoa Tử bước ra nói.
Sắc mặt Lữ Thục Viện ngây ra, sau đó nhanh chóng quay đầu lại2với Tiểu Hoa Tử, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt mà nói: “Vâng.”
Tiểu Hoa Tử dẫn nàng đi đến phòng nhỏ, ánh mắt Lữ Thục Viện trong thoáng chốc bị cây đàn đặt ở giữa phòng thu hút không rời mắt, thậm chí bởi vì quá bất ngờ mà có chút lơ đãng muốn đưa tay ra chạm vào nó.
Tiểu Hoa4Tử thấy vậy, ánh mắt khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Vô Ưu. Thấy nàng không nói gì, hắn nuốt những lời định nói ra vào, im lặng lùi sang một bên.
Nguyên Vô Ưu lơ đãng nhìn hành động của Lữ Thục Viện, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417708/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.