Nhưng lúc này đây, Cố Y Y lại nhìn thấy cảm xúc hiện rõ trong mắt Hoài vương: tựa phiền muộn lại tựa bất đắc dĩ, nhưng dù là phiền muộn hay bất đắc dĩ, thì trong mắt của hắn đều ẩn chứa dịu dàng và cưng chiều.
Thế mà khi vừa thấy nàng, ánh mắt của Hoài vương thoắt cái đã lạnh xuống.
Cố Y1Y khẽ sững sờ, Vô Ưu công chúa quả nhiên bất phàm, rõ ràng hai người họ không phải cha con nhưng lại hơn hẳn tình cha con, nàng ấy đã đến gần được trái tim của biểu ca.
Hoài vương lạnh nhạt liếc nhìn Cố Y Y, nói với giọng còn lạnh hơn ánh mắt của hắn: “Biểu muội, bản vương muốn yên tĩnh8một mình.”
Cố Y Y nâng mắt nhìn về phía hắn, sau đó nhu thuận nhún gối hành lễ: “Vâng, Y Y sẽ đợi ở bên ngoài.”
Hoài vương thở dài một tiếng, sắc mặt lạnh bạc không một chút hơi ấm: “Biểu muội, bản vương mong rằng muội sẽ trở về phòng của mình, chứ không phải ở trong phòng ngủ của bản vương suốt2ngày.”
Cố Y Y mỉm cười, nàng vừa định lên tiếng, Hoài vương lại thản nhiên nói tiếp: “Hoặc là, biểu muội trở lại phủ đệ của Cố Lăng cũng được.”
Cố Y Y ngẩn người.
“Những gì bản vương từng nói không phải là lời nói suông để có lệ với muội, hy vọng biểu muội có thể thực sự hiểu được.”
Đôi mi cong dài của4Hoài vương rũ xuống, đôi môi tái nhợt không chút máu tiếp tục thốt nên những câu nói lạnh lùng: “Quyết định của biểu muội chỉ có ý nghĩa với một mình biểu muội, mà chẳng có một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417707/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.