Trong đêm tuyết, Kinh thành vốn dĩ nên yên ắng tĩnh lặng lại vẫn sáng trưng đèn đuốc, bước chân hỗn loạn khắp nơi. Để tìm được tung tích của Lam1Vân, Phúc công công thậm chí đã gõ cửa trà lâu Tín Dương. Đến khi Ninh Thanh mở cửa bước ra, nhìn thấy quan binh giơ đuốc xếp thành hàng dài,8hắn nhíu mày lại, nhưng sắc mặt không hề bối rối hay sợ hãi.
“Ninh Thanh tham kiến Phúc công công.”
Phúc công công cũng chẳng còn tâm trạng nào trò chuyện với2Ninh Thanh, ông hỏi thẳng: “Ninh công tử, Quốc sư có ở đây không?”
Trong mắt Ninh Thanh hiện lên vài phần kinh ngạc: “Quốc sư đã trở về từ sớm rồi!”
Gương4mặt của Phúc công công trở nên buồn thảm: “Chúng ta biết Quốc sư... Thôi bỏ đi, Ninh công tử, theo quy định, chúng ta phải sai người vào lục soát một lần.”
Ninh Thanh tránh sang một bên, giơ tay mời: “Xin mời.”
Phúc công công cũng không nói lời thừa, trực tiếp dẫn người vào trong lục soát toàn bộ trà lâu Tín Dương từ trên xuống dưới, đương nhiên vẫn không thu hoạch được gì cả.
“Đã làm phiền Ninh công tử.” Phúc công công nói trong uể oải và lo lắng.
“Phúc công công khách sáo rồi. Không biết Quốc sư đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phúc công công biết vị Ninh công tử này là bạn của Quốc sư, thế nên ông mới khách sáo lễ độ như vậy. Nghe Ninh Thanh hỏi thế, ông tất nhiên cũng không có gì giấu giếm.
“Quốc sư mất tích rồi.”
Ninh Thanh nhíu chặt mày lại: “Chuyện xảy ra khi nào? Lúc Lam Vân rời đi từ chỗ của tại hạ, trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417619/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.