La Kiếm ngồi bên cạnh cả đêm không nhúc nhích gì cũng cứng ngắc chậm chạp ngẩng đầu lên.
Gian phòng này thật giống như nhà giam, cả cửa chính và cửa sổ đều bị khóa chặt ở bên ngoài. Trừ phi bọn họ có khả năng độn thổ, nếu không thì, cho dù là có lắp thêm cánh cũng1không bay ra ngoài được.
Một tên sai vặt mang một chiếc ghế dựa đặt ở giữa phòng, sau đó Vinh Định Ngạn mới bước vào trong.
Hôm nay, Vinh Định Ngạn ăn mặc nghiêm túc như một thư sinh văn nhã, trên đầu thậm chí còn đội một cái nón của thư sinh, nhã nhặn cao quý, một phong cách8thật khác lạ.
Hắn lười biếng ngồi lên chiếc ghế mà tên sai vặt đã chuẩn bị sẵn, nhấc hai chân lên, phạch một cái, chiếc quạt giấy xương rùa mạ vàng trong tay mở ra, thoải mái mà phe phẩy trong tay.
Khóe miệng hắn cong lên, ánh mắt cười như không cười nhìn La Nhã Nhi ngồi trên giường,2hai tay ôm lấy đầu gối. La Nhã Nhi nhìn hắn với ánh mắt hận đến thấu xương và La Kiếm cứng ngắc như quỷ với đôi mắt đỏ đến dọa người ngồi dưới chân giường.
Lát sau, hắn lại rất tự trách mà than nhẹ: “Nhìn xem, cái trí nhớ này của ta thật tệ quá đi, thế mà4lại quên mất thắp một cặp đèn cầy hỉ* cho các ngươi, thật là tiếc quá, tiếc quá!”
(*) Đền cầy hỉ: đèn cầy dùng trong hôn lễ của Trung Quốc thời xưa.
“Ta. Giết. Chết. Ngươi.”
La Kiếm điên cuồng lao lên trước, nhưng lại bị hai tên thị vệ phía sau Vinh Định Ngạn ngăn cản.
“La thiếu gia, bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417620/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.