Bình thúc nhìn hắn, cứ cho rằng tiền thuê chỉ tính là số ít, thế nhưng số tiền công của một gia đình ba người nhà ông gộp lại thì hẳn là không hề nhỏ, chuyện đó thì tính như thế nào đây? Có điều, những lời ấy không thể cứ tự nhiên đem đi nói với hắn là1xong, có nói thì hắn cũng chẳng hiểu đâu.
“Bình thúc.” Ninh Thanh từ lầu trên đi xuống.
Bình thúc liền vội vàng xoay người hành lễ: “Ông chủ.”
“Không cần phải lo về chuyện làm ăn, đừng lo buôn bán không tốt, chúng ta đợi thêm mấy ngày nữa, việc buôn bán chắc chắn sẽ tốt lên thôi.” Ninh Thanh điềm8đạm nói.
Bình thúc có chút ngập ngừng, nguyên nhân khiến bây giờ không một kẻ nào dám đặt chân đến đây chính là bởi vì trong Kinh thành này, ai ai cũng còn kiêng dè và sợ hãi về chuyện trà lâu này có ma quỷ lộng hành cách đây hai tháng trước. Nhưng mà dẫu thế nào đi2chăng nữa, ngân lượng mà ngày đó Nhiếp công tử đã cho quả thực là nhiều vô cùng. Cũng khó trách vì sao mấy ngày qua, công việc làm ăn gặp khó khăn mà vẫn không hề thấy ông chủ tỏ ra lo lắng hay sốt ruột gì.
Ninh Thanh bước đến bên ô cửa sổ rồi đẩy cửa ra,4một làn gió nhè nhẹ mát rượi liền ùa vào. Hắn đưa mắt nhìn khoảng trời bên ngoài, lặng lẽ bàng hoàng.
…
Bất luận là ra lệnh như thế nào đi chăng nữa, thậm chí là lấy dao kề vào cổ cấm vệ quân giữ cổng thì Sở Cửu Nhi cũng không tài nào được xuất cung. Đến khi nàng tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417578/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.