Bóng đêm dày đặc như mực, thâm trầm đến mức không một kẽ hở. Đêm nay, trên bầu trời không có trăng, Thưởng Nguyệt Biệt Viện chỉ có ánh sáng được tỏa ra từ dãy1đèn lồng đang đung đưa trong gió nhẹ.
Nơi Lam Vân ở là phía tây hậu uyển tương đối hẻo lánh.
Trong hậu điện của Phật đường, Pháp Không và Lam Vân đang song song ngồi thiền8nhập định trước tượng Phật bằng vàng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tai của Pháp Không khẽ động đậy, ông ta mở mắt nhìn sang vị chủ tử mặc bộ tăng phục2trắng muốt của mình, khóe môi âm thầm giật giật, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.
Phúc công công canh giữ ngoài phòng thấy hoàng thượng bước vào, trong lòng ông ta hiện lên nét4nghi ngờ cùng sự ngạc nhiên, hôm nay không phải là ngày rằm, sao hoàng thượng lại đến đây?
Chẳng qua, suy nghĩ này chỉ chợt thoáng qua trong lòng Phúc công công, thậm chí ông ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã vội vã tiến lên thỉnh an, nhưng bị ngăn lại.
Phúc công công cung kính lui về đứng với Tiểu Mạc Tử, mỗi người ở một bên cùng nhau trông coi.
Sở Hồng nhẹ bước tiến vào Phật đường. Khi nhìn thấy thiếu niên mặc tăng phục bằng vải trắng đang ngồi xếp bằng trước dãy nến đỏ, trái tim hắn dường như bị thứ gì đó buộc lại, cũng dường như bị một bàn tay bắt lấy, thắt chặt từng cơn.
Dưới ánh nến đỏ, tăng phục trên người Lam Vân như tuyết lại như trăng, phảng phất tựa khuynh thành, lại bềnh bồng tựa thần tiên.
“Khụ khụ...” Sở Hồng khẽ ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417579/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.