Chương trước
Chương sau
Bóng đêm dày đặc như mực, thâm trầm đến mức không một kẽ hở. Đêm nay, trên bầu trời không có trăng, Thưởng Nguyệt Biệt Viện chỉ có ánh sáng được tỏa ra từ dãy1đèn lồng đang đung đưa trong gió nhẹ.
Nơi Lam Vân ở là phía tây hậu uyển tương đối hẻo lánh.
Trong hậu điện của Phật đường, Pháp Không và Lam Vân đang song song ngồi thiền8nhập định trước tượng Phật bằng vàng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tai của Pháp Không khẽ động đậy, ông ta mở mắt nhìn sang vị chủ tử mặc bộ tăng phục2trắng muốt của mình, khóe môi âm thầm giật giật, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.
Phúc công công canh giữ ngoài phòng thấy hoàng thượng bước vào, trong lòng ông ta hiện lên nét4nghi ngờ cùng sự ngạc nhiên, hôm nay không phải là ngày rằm, sao hoàng thượng lại đến đây?
Chẳng qua, suy nghĩ này chỉ chợt thoáng qua trong lòng Phúc công công, thậm chí ông ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã vội vã tiến lên thỉnh an, nhưng bị ngăn lại.
Phúc công công cung kính lui về đứng với Tiểu Mạc Tử, mỗi người ở một bên cùng nhau trông coi.
Sở Hồng nhẹ bước tiến vào Phật đường. Khi nhìn thấy thiếu niên mặc tăng phục bằng vải trắng đang ngồi xếp bằng trước dãy nến đỏ, trái tim hắn dường như bị thứ gì đó buộc lại, cũng dường như bị một bàn tay bắt lấy, thắt chặt từng cơn.
Dưới ánh nến đỏ, tăng phục trên người Lam Vân như tuyết lại như trăng, phảng phất tựa khuynh thành, lại bềnh bồng tựa thần tiên.
“Khụ khụ...” Sở Hồng khẽ ho hai tiếng.
Pháp Không đang ngồi thiền chậm rãi mở mắt ra, nhưng Lam Vân chỉ khẽ nhíu lại ấn đường, rồi hờ hững nói: “Sư huynh, huynh đi xuống trước đi.”
“Được.” Pháp Không ung dung đứng dậy, sau đó hành Phật lễ với Sở Hồng rồi bước qua hắn.
“Nếu hoàng thượng không ngại thì cũng thử xem, ngồi thiền nhập định là cách tốt nhất để thể xác và tinh thần được an ổn và yên bình.”
Sở Hồng chau mày, nhưng vẫn ngồi xếp bằng trên miếng đệm gấm theo lời của Lam Vân. Sau đó, hắn quay sang nhìn Lam Vân một cái, vốn chỉ muốn học theo điệu bộ của Lam Vân, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêng đẹp tựa tranh vẽ của hắn, Sở Hồng thoáng chốc mất hồn.
Hắn cảm thấy tự giễu bởi sự quyết tâm của mình sáng nay, trừ khi hắn có thể kiềm chế không đến gặp Lam Vân nữa, không thì vừa nhìn thấy Lam Vân, hắn liền quên mất ý chí, quên mất sự quyết đoán.
Ánh mắt Sở Hồng đè nén nhẹ nhàng dao động trên gương mặt Lam Vân, nhưng dường như Lam Vân vẫn cảm nhận được, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào Sở Hồng.
Ẩn chứa trong đôi mắt sáng ngời ấy vừa là nét ngây thơ không rành thế sự, vừa tựa hồ là nỗi tĩnh mịch khi đã giác ngộ việc đời, lại như sự trong trẻo lạnh lùng khi ngắm nhìn trần thế.
Sở Hồng bỗng cảm thấy ý nghĩ trong lòng mình thực sự rất xấu xa. Hắn có chút bối rối, nhưng lại vờ không có chuyện gì xảy ra mà dời tầm mắt.
Lam Vân dõi theo hắn, sau đó chớp chớp mắt, phảng phất có chút khó hiểu: “Hình như bệ hạ đang có chuyện buồn phiền?”
Sở Hồng rũ mi: “Thánh tăng bắt đầu tìm hiểu Phật pháp từ khi nào?”
Lam Vân suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Từ lúc vừa sinh ra, trước mắt ta đều là Phật, sách ta đọc đều là kinh Phật, thứ ta học tập đều là về triết lý Phật giáo.”
“Vậy thánh tăng có từng nảy sinh tạp niệm không?”
Lam Vân gật đầu: “Có.”
“Khi nào? Vì chuyện gì?” Sở Hồng không nhịn được mà hỏi.
“Vào lúc sư tôn viên tịch, tiểu tăng rất đau buồn, không thể nhìn thấu sự sống và cái chết, vì thế trong lòng sinh ra tạp niệm, thậm chí bây giờ vẫn chưa thể lĩnh hội và giải trừ tạp niệm trong lòng.”
Đôi mắt Sở Hồng chợt lóe lên: “Sư tôn?”
Lam Vân gật đầu: “Sư tôn là người dẫn dắt ta và Pháp Không sư huynh học tập Phật pháp. Nhưng vào năm ta tám tuổi, sư tôn đã viên tịch, sư phụ nói, sư tôn viên tịch là công đức đã viên mãn, nhưng ta lại bắt đầu nảy sinh hoài nghi, sư tôn thực sự đã siêu thoát khỏi cõi tục, thoát xác thành Phật rồi sao?”
“Trẫm chỉ nghe nói thánh tăng đến từ núi Phiêu Miễu Hư Vô, lại không biết rốt cuộc núi Phiêu Miễu Hư Vô nằm ở nơi đâu?”
Lam Vân có chút khó xử, nhưng vẫn thẳng thắn nói: “A di đà Phật. Xin bệ hạ thứ lỗi cho thánh tăng không thể bẩm báo, sư phụ nói núi Phiêu Miễu Hư Vô không còn thuộc về trần thế, không thể để người trong cõi tục đi vào làm phiền.”
Trong lòng Sở Hồng rất thất vọng, nhưng hắn cũng biết việc này không thể gấp được: “Vậy thánh tăng xuống núi là vì chuyện gì?”
Lúc này, sắc mặt của Lam Vân vẫn khó xử như cũ. Sở Hồng thấy vậy, khẽ híp mắt: “Lẽ nào, việc này cũng là chuyện không thể nói ra?”
“A di đà Phật. Thật ra, cũng không phải không thể nói ra, mà là chính tiểu tăng cũng không biết.”
“Tại sao lại vậy?” Sở Hồng trong kinh ngạc.
Lam Vân khẽ thở dài một tiếng, sống lưng vốn rất thẳng tắp bất chợt nản lòng mà xìu xuống, hai tay hắn đặt trên đầu gối, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp vô song, đôi con ngươi trong trẻo yên ả hiện lên vài phần hoang mang và khó hiểu.
“Bởi vì sư phụ nói, duyên trần của ta chưa dứt, thế nên trong lòng có tạp niệm, không thể nhìn thấu sống chết, mới đuổi ta xuống núi để nhập thế.”
Không hiểu tại sao, Sở Hồng lại cảm thấy cổ họng của mình có chút khô rát, nhịp tim cũng bất chợt đập nhanh hơn hẳn, nhưng hắn lại dằn xuống, dường như vô ý hỏi: “Vậy... sư phụ của ngươi có từng nói đó là duyên trần gì không?”
Lam Vân lắc đầu: “Sư phụ không nói, người chỉ nói với tiểu tăng một câu để tiểu tăng lĩnh hội.”
Sở Hồng nóng lòng dựa lại gần hắn: “Câu gì?”
“Kiếp trước là ai đã chôn cất cho con!”
Sở Hồng sửng sốt: “Cái gì?” Kiếp trước là ai đã chôn cất cho con? Câu này có nghĩa là gì? Tại sao hắn nghe không hiểu gì cả?
Thấy hắn không rõ, Lam Vân xinh đẹp mỉm cười, nụ cười trong sáng như một thiếu niên, lại tươi đẹp như một thiếu nữ, khiến mọi thứ phảng phất trở nên ảm đạm, mất đi ánh sáng.
Sở Hồng nhìn nét cười nở rộ ngay trước mặt mình, ánh mắt hắn thoáng qua sự mê man.
Nhưng Sở Hồng nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn ngắm nhìn người đối diện, đáy mắt hiện lên ý cười, trái tim cũng khẽ rung động. Hắn nhịn không được mà vươn tay khẽ chọc vào trán Lam Vân, giọng điệu chứa đựng sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra: “Tiểu hòa thượng cũng biết trêu chọc người khác à?”
Lam Vân hít hít mũi: “Người xuất gia không nói dối, không thể lừa gạt, nhưng tiểu tăng lại không có lừa ngài, tiểu tăng cười cũng không được sao?”
“Được rồi, vậy ngươi nói xem, câu nói “kiếp trước là ai đã chôn cất cho con” của sư phụ ngươi có nghĩa gì?”
Sắc mặt của Lam Vân trở nên lạnh nhạt, lại vẫn thở dài một tiếng: “Thực ra, có một chuyện xưa liên quan đến câu nói này, chỉ là tiểu tăng không hiểu tại sao sư phụ lại bảo tiểu tăng lĩnh hội nó.”
“Ồ? Chuyện xưa gì thế, nếu kể cho trẫm nghe, nói không chừng trẫm có thể tháo gỡ khúc mắc cho ngươi.”
Lam Vân quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Tiểu tăng không tin đâu. Tiểu tăng còn không thể hiểu được triết lý của Phật, bệ hạ là người chưa bao giờ tin Phật thì làm sao có thể tháo gỡ chứ?”
“Bảo ngươi kể cho trẫm nghe, đây là mệnh lệnh đó.” Sở Hồng nghiêm mặt lại.
Lam Vân nhún vai: “Được thôi.”
Thuở xưa có một thư sinh, đã hẹn ước sẽ thành thân với vị hôn thê vào ngày đó, tháng đó, năm đó. Nhưng đến một ngày, vị hôn thê lại gả cho người khác.
Chàng thư sinh vì chuyện này mà bị đả kích nên lâm bệnh nặng.
Người nhà của thư sinh đã dùng hết thảy mọi cách nhưng cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng ta hấp hối.
Ngay lúc này, có một vị tăng nhân ngao du bốn phương đi ngang qua, ông ấy biết chuyện nên đã quyết định làm phép cho thư sinh.
Tăng nhân bước đến trước giường của thư sinh, sau đó lấy ra một tấm gương từ trong ngực cho chàng xem. Thư sinh nhìn thấy biển rộng mênh mông, một nữ tử không mảnh vải che thân nằm chết trên bờ cát, có một người đi ngang qua nhìn nàng một cái, chỉ lắc lắc đầu rồi bỏ đi...
Lại có một người nữa đi qua, người đó đã cởi y phục bên ngoài của mình để đắp lên cho nữ tử ấy, sau đó cũng bỏ đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.