*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Thanh nhìn cục diện trên bàn cờ, mỉm cười nói: “Vậy theo cách nhìn của Vân đệ, việc hai nước Sở - Chu hòa thân sẽ ảnh hưởng thế nào đến thế cục cân bằng sau này của thiên hạ?”
Lam Vân liếc mắt nhìn hắn, hờ hững mỉm cười: “Thống nhất thiên hạ.”
Ninh Thanh nhướng mắt nhìn hắn chằm chằm. Mặt mày thanh tú, thanh nhã ôn hòa, đặc biệt là khí chất giữa lông mày và bờ môi hắn càng khiến người ta cảm thấy thân thiết hiền lành, nhưng trong biểu cảm dịu dàng ấm áp kia lại như thấp thoáng chút thờ ơ thản nhiên nhàn nhạt.
Lam Vân lại nói: “Thế cục thiên hạ đã phân chia lâu rồi nhất định phải hợp lại, hợp lại lâu rồi nhất định phải phân chia. Xét về mặt địa lý, thật ra tình thế thiên hạ không hề có lợi cho nước Sở, bởi vì bên trái có nước Đại Nguyên, bên phải nước Chu tạo thành thế gọng kìm*.”
(*) Thế gọng kìm: bị kẹp lại ở giữa.
Ninh Thanh khẽ mỉm cười: “Nhưng nước Đại Nguyên chùn chân bó gối*, cuối cùng đi đến cảnh ngộ miệng hùm gan sứa**, cũng như chia năm xẻ bảy vậy. Ngược lại, sức hấp dẫn của nước Sở quả thật lớn đến mức không thể xem thường được.”
(*) Chùn chân bó gối: lạc hậu, bảo thủ.
(**) Miệng hùm gan sứa: ngoài mạnh trong yếu.
“Không thể không nói, thật ra nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417577/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.