Nghĩ vậy nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm suy nghĩ, tuy rằng lúc đó hắn không bằng lòng muốn đi tìm hiểu sâu xa về ý nghĩ kia, nhưng có những chuyện không muốn tìm hiểu không có nghĩa là không biết.
Hắn sở dĩ đáp ứng yêu cầu này, ngoài một nguyên nhân là vì tin rằng Cửu Nhi sẽ quên không được, còn một nguyên nhân khác là bảo vệ Lam Vân.
Ngay cả lúc nãy, hắn đồng ý để Thất đệ dẫn Lam Vân xuất Kinh thì trong đầu cũng đã lóe lên ý nghĩ này.
Với sự hiểu biết của hắn về mẫu hậu, lần này mẫu hậu dẫn Cửu Nhi xuất Kinh tránh nóng là vì muốn làm nguội lạnh trái tim Cửu Nhi dành cho Lam Vân.
Nhưng nếu như mẫu hậu phát hiện nàng không thể quên được hắn ta, thì khi mẫu hậu về Kinh, nhất định sẽ nghĩ cách đuổi Lam Vân đi, thậm chí là giết hắn ta.
Vì Cửu Nhi, mẫu hậu bằng lòng đối đầu với hoàng thượng là hắn, lý nào lại tha cho một tên hòa thượng cản đường hạnh phúc của nàng sống sót chứ? Tuy nhiên, từ sau khi hắn đăng cơ, mẫu hậu cũng bắt đầu tin Phật, bái Phật! Nhưng trong thâm tâm, bà đã nhận mệnh rồi, chấp nhận sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục...
Tiểu Mạc Tử đang cúi đầu, mồ hôi lạnh đổ ra đầy người hắn, chủ tử càng im lặng, lòng của hắn lại càng sợ hãi.
Ngay tại lúc này, ngoài điện vang lên tiếng bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, phượng xa* của thái hậu và công chúa đã vào Kinh rồi ạ.”
(*) Phượng xa: xe dành riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417576/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.