Ninh Thanh ngẩn người, bật cười khe khẽ: “Ngoại trừ nương ta, thánh tăng là người đầu tiên có thể nói chuyện trôi chảy với ta đấy.”
Chỉ đáng tiếc, đây là một chàng trai, nếu mà là nữ thì tốt quá rồi.
Nói không chừng, hắn sẽ nảy sinh được thứ tình cảm mà nương đã từng nói qua.
Lam Vân hơi ngơ ngác, nhưng cũng khẽ bật cười: “Ngoại trừ thúc thúc ta ra, các hạ cũng là người đầu tiên có thể nói chuyện trôi chảy với ta đấy.”
Nàng quả thật có chút hiếu kì với Phiêu Miễu Phong – người có thể dạy dỗ được một nhân tài không bị gò bó bởi thế tục thế này.
Trên đường lớn vang lên tiếng móng ngựa, Ninh Thanh nhướng mày: “Tốc độ của Chiến Thần Vương quả thật là nhanh như bay.”
“Dưới chân thiên tử, điều này là đương nhiên rồi.”
Giọng nói Lam Vân nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt đến mức không mang chút ngữ khí nào.
“Vậy ta đành giao toàn bộ lại cho thánh tăng rồi.”
“Đương nhiên.”
Hai người đều khẽ mỉm cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Nhờ hiểu ý nhau mà thỏa thuận không cần nói thành lời cứ như vậy được kí kết.
Thật ra, Sở Tuyệt không đưa nhiều người đến, chỉ có Bạch Lang và Dã Lang, xa xa phía sau còn có Sở Cửu Nhi cưỡi ngựa đuổi theo nữa mà thôi.
Ba người xoay người xuống ngựa.
Sở Tuyệt liếc mắt nhìn hai người còn lại một cái, sau đó trực tiếp bước thẳng vào trong.
Bạch Lang và Dã Lang không vào theo mà chỉ đứng chờ bên ngoài.
Trong đại sảnh của trà lâu Tín Dương, đèn đóm sáng trưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417569/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.