“Dã Lang, hộ tống công chúa hồi cung.”
“Muội không...
đáng chết.
Dã Lang, ngươi dám đến gần bản công chúa, bản công chúa nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Lời phản kháng của Sở Cửu Nhi còn chưa nói hết, đã thấy Dã Lang mặc một thân hắc y tiến về phía nàng, ánh mắt hắn hệt như thú hoang.
Lúc này, nàng bắt đầu la hét một cách giận dữ.
Dã Lang giống như dã thú không hiểu tình cảm con người, hắn không mảy may để tâm đến lời uy hiếp của Sở Cửu Nhi mà chỉ lên tiếng hỏi lại một câu: “Công chúa muốn tự đi, hay là muốn thuộc hạ phải xuống tay?”
“Ngươi...”
Sở Cửu Nhi tức giận run người.
Sau khi gắng gượng thốt ra được một từ “ngươi”
thì liền cứng họng lại, nàng chỉ có thể chỉ thẳng tay vào tên đàn ông nói những lời đầy uy hiếp với nàng kia.
Hắn có cơ thể cường tráng, tính cách thì lỗ mãng lại có võ công cao cường.
Ngón tay mảnh khảnh của nàng không ngừng run rẩy, đôi mắt nàng trợn to hết cỡ.
Dã Lang không chỉ to khỏe, tính cách thô lỗ mà hắn còn ngu ngốc nữa.
Hắn dường như chẳng để ý đến sự giận dữ của Sở Cửu Nhi.
Thấy nàng không lên tiếng, hắn liền tiến thẳng lên trước vác Sở Cửu Nhi như vác một bao tải mang ra ngoài.
Sở Cửu Nhi bị khiêng trên bả vai hắn liên tục phát ra những tiếng kêu la đinh tai nhức óc, tay chân vùng vẫy, vừa cào cấu, vừa đánh, vừa đạp vào người hắn.
Thế nhưng, những chuyện này đối với Dã Lang mà nói chỉ như gãi ngứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417570/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.