Nhìn đôi mắt hắn, cả bốn người đều có chút ngơ ngẩn, đó là một đôi mắt thật xinh đẹp, trong sáng thuần khiết, khiến bọn họ có cảm giác như đã từng quen thuộc.
Sau khi nhìn kĩ lại lần nữa, đôi mắt của Ninh Thanh trước mắt này cùng với đôi mắt của thánh tăng và Pháp Không đại sư có ba phần giống nhau, đều trong đến mức khiến người ta có thể nhìn thấy đáy.
Thế nhưng, đôi mắt ấy lại khiến người ta không dám nhìn thẳng một cách kì lạ, chỉ sợ tâm tư của bản thân sẽ bị nó nhìn thấu triệt để.
Ninh Thanh rất nghiêm túc nói: “Lúc tại hạ còn nhỏ, từng có một cao tăng xem bói cho tại hạ, nói tại hạ dương khí mạnh, bát tự cứng, bất kì vật tà khí nào cũng không dám hiện hình trước mặt tại hạ, cũng giống như hai vị đại sư này có ánh sáng của Phật bảo vệ vậy.”
Bốn người quay đầu lại, nửa tin nửa ngờ, quả thực nhìn thấy sắc mặt Lam Vân và Pháp Không đại sư đều rất thản nhiên, không chút bất thường.
“Trước mặt hai vị đại sư, tại hạ nào dám nói năng bậy bạ? Nếu như bốn vị công tử không tin, có thể để cho thánh tăng xem bói cho tại hạ ngay tại đây.”
Ninh Thanh lại nói.
“A di đà Phật.
Không cần đâu, bốn vị công tử vẫn nên tránh đi thì hơn.”
Lam Vân lại nhàn nhạt nói.
Nhiếp Trường Viễn liếc nhìn về phía lầu hai, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thánh tăng nói đúng, chúng ta vẫn nên rời đi trước thì hơn.”
Sở Nghị không lên tiếng nữa, chỉ im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417568/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.