“Có...
có...
có ma...”
Tiểu Mãn Tử hét toáng lên một tiếng rồi xộc thẳng ra ngoài.
Tiểu Cốc Tử đứng sau Sở Nghị nhìn về phía ca ca của hắn với ánh mắt gần như là khen ngợi, ca ca thế mà lại học được bản lĩnh lấy giả tráo thật này ở trong cung? Nếu có cơ hội, hắn phải học theo ca ca mới được.
Tuy bốn tên yêu nghiệt có chút không hài lòng vì tên Tiểu Mãn Tử này chưa thông báo trước đã bắt đầu diễn kịch rồi, nhưng nói tóm lại, bốn người đều rất vừa ý với biểu hiện của Tiểu Mãn Tử.
Nếu họ không biết tình hình thực sự, e rằng cũng sẽ bị Tiểu Mãn Tử hù đến ngớ cả người.
Nhiếp Trường Viễn đá Vương Bát, đưa mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo hắn mau mau diễn tiếp.
Vương Tu Cảnh liếc nhìn dáng vẻ như thực sự thấy ma rồi bị dọa chạy đi mất của Tiểu Mãn Tử, trên mặt cũng hiện lên sự hoảng sợ.
Sau đó, hắn trịnh trọng đứng lên nói với Lam Vân: “Không...
không phải chứ.
Thánh tăng à, ngươi xem...
xem phải chăng thứ đó...
thực sự ở lại đây không chịu đi?”
Không ngờ hắn vừa mới dứt lời, thì cánh cửa sổ đang rộng mở bỗng khẽ rung lên, sau đó một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến người ta dựng thẳng lông tơ.
Hơi lạnh khó hiểu bắt đầu thấm vào sau gáy.
Ngay cả ba tên yêu nghiệt vốn bình tĩnh tự nhiên kia cũng khó nén nổi ngạc nhiên mà âm thầm đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, bọn chúng đều quay sang Nhiếp Trường Viễn, dường như đang hỏi, ngươi đã sắp đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417567/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.