“ Vậy... Cố Lăng quấy rầy rồi.”
***
Hậu uyển, hình bộ thượng thư Liêu phủ.
Bên cái hồ vô cùng rộng lớn, bạch mai thanh tùng đứng lặng im. Bên hồ có một dãy phòng ốc dài liên miên không dứt.
Đáng ra đây nên là một cảnh tượng đẹp đẽ tịch mịch nhưng lại vì tuyết đọng phủ kín mà dường như trời đất đều cùng một màu duy nhất.
Mặt hồ nổi một lớp băng tuyết dày khiến cho hồ nước vốn xanh biếc như gương nay lại bớt chút trong suốt, hình ảnh phản chiếu của phong cảnh xuống hồ cũng trở nên mơ hồ.
Dọc hành lang dài màu đỏ thắm ven hồ, Liêu đại nhân dẫn chủ tớ ba người Cố Lăng đi qua hành lang, rồi dừng lại trước một tòa nhà đứng độc lập.
Những cột băng trong suốt do tuyết đọng dày trên mái nhà rơi xuống treo trên mái hiên dài, dưới ánh nắng ban mai, chúng như những viên pha lê phản xạ ra ánh sáng.
“Tòa tiểu lâu này cách Tàng Thư Các của lão phu không xa, bất kể là tra cứu sách vở hay là tìm tư liệu lịch sử gì cũng đều vô cùng tiện lợi, hơn nữa từ viện này ra vào tiền đình hay hậu viện đều thuận tiện lại không bị làm phiền. Không biết Cố công tử có vừa ý hay không?”
Cố Lăng chắp tay: “Cố Lăng rất hài lòng. Vậy phải làm phiền ngài rồi.”
“Cố công tử khách khí rồi, là lão phu hổ thẹn mới đúng. Ba người lão phu hợp sức điều tra mấy ngày rồi nhưng không hề tra ra được bất kì chút manh mối nào. Hoàng thượng thất vọng vô cùng nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417405/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.