“ Nhưng bây giờ hoàng thượng lại giao vụ án này cho Cố công tử điều tra chính, cha vẫn chỉ là người trợ giúp.” Liêu Thanh Vân bình thản lên tiếng, giọng nói cứng nhắc, khô khan không chút âm điệu, có một loại cảm xúc không nói thành lời như hắn vậy.
Liêu đại nhân liếc nhìn Cố Lăng, im lặng trong giây lát rồi mới từ từ nói: “Vụ án này liên quan vô cùng lớn, cha hi vọng con có thể giúp Cố công tử một tay.” Nếu không phải năm đó lão hầu gia có ơn với ông thì sao ông có được như ngày hôm nay, món nợ ân tình này nhất định phải trả.
Liêu Thanh Vân không lên tiếng, dường như là mặc nhận nghe theo.
Cố Lăng nhìn Liêu Thanh Vân nói: “Tối qua, Cố Lăng đã đọc hết hồ sơ có liên quan đến vụ án này. Trước mắt, vụ án này xem như chưa có manh mối gì, nghe Liêu đại nhân nói, Liêu công tử rất giỏi về việc khám nghiệm tử thi, thường có những suy nghĩ đặc biệt trong việc phá án, cho nên ta không mời mà đến, muốn thảo luận với Liêu công tử, mong Liêu công tử giúp ta một tay.”
Mắt Liêu Thanh Vân khẽ híp lại: “Cố công tử nói là xem như vẫn chưa có manh mối, ý là trong lòng Cố công tử đã có manh mối rồi sao? Nếu không ngại, xin hãy nói ra.”
Cố Lăng liếc nhìn hắn, từ từ nói: “Cố Lăng cho rằng, muốn phá án này, chỉ cần hướng giải đúng, vậy thì không còn gì khó nữa rồi.”
Liêu Thanh Vân dường như bắt đầu có hứng thú, giơ tay tỏ ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417406/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.