Cố Lăng mỉm cười: “Biểu ca không cần lo lắng cho Cố Lăng, thời tiết của Kinh Bắc có chút khác biệt so với Viễn Tây, nhưng Cố Lăng tin bản thân mình có thể thích ứng với khí hậu lạnh lẽo nơi đây. Theo Cố Lăng, tuyết trắng đầy trời vốn không khiến người khác cảm thấy lạnh, ngược lại còn khiến họ cảm thấy cảnh tuyết trắng này vô cùng thông suốt, trong veo. Hướng mắt nhìn về phương xa, tuy rằng không thể thấy được cảnh đẹp bị tuyết bao phủ, nhưng tự nhiên cũng sẽ thấy một vẻ đẹp khác.”
Hoài vương gật gật đầu, không lên tiếng nữa, Cố Lăng tự mình đưa ly rượu nóng sang: “Biểu ca thử xem.”
Hoài vương sau khi nhận lấy ly rượu, khẽ đưa lên bờ môi tái nhớt hớp một ngụm nhỏ, chỉ nhấp một ngụm thật nhỏ trên môi rồi buông chén xuống, nhìn cảnh tuyết xung quanh, cười nói: “Cố Lăng có hứng thú, tiếc là trong khung cảnh này lại thiếu mất một vật. Tiểu Lý Tử.”
Tiểu Lý Tử bước lên trước nhận lệnh: “Vương gia.”
“Ngươi đem hai gốc mai trắng trong thư phòng của bản vương dời qua đây.”
Hoài vương nhìn Cố Lăng: “Khó được một lần đệ có hứng thú như vậy, mấy gốc mai kia phải đặt ở đây mới có thể thể hiện được phong thái của chúng, để ở chỗ của bản vương là làm mai một đi vẻ đẹp của chúng rồi.”
Cố Lăng đứng dậy, chắp tay cảm kích nói: “Nếu biểu ca đã nhiệt tình như vậy, vậy Cố Lăng cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ biểu ca.”
“Đệ khách sáo với ta như vậy làm gì? Bản vương lớn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-kinh-thien/417404/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.