Kiến trúc của khách *** Phúc Lai là ỷ thủy. Dưới trời chiều, bích thủy thanh thiên tranh nhau phát sáng, bạch tường lục đằng cùng triền y. Kia một mạt khúc thủy, tà tà nhiễu nhiễu, thật thật thật là tà dương khúc thủy nhiễu ban công (méo mặt, không hiểu là ý gì).
Ban đêm. Trời lạnh.
Ta dựa ở lan can, nhìn thấy hương giang thượng màu phảng ca múa, lưu huỳnh ỷ thúy, ti trúc thanh thanh, rất náo nhiệt.
Một bàn tay trắng nõn quơ quơ trước mắt, tiếp theo là gương mặt phóng đại của Đoạn Khâm.
“Tiểu Ngôn Ngôn, ngươi nghĩ gì mà nhập thần vậy? Ngay cả ta gõ cửa cũng không nghe thấy.” Đoạn Khâm bất mãn nói.
“Bên ngoài náo nhiệt quá, hôm nay là ngày hội gì sao?” Cố ý xem nhẹ cái kiểu xưng hô rất vũ nhục tuổi của mình, ta thuận miệng hỏi.
“Hôm nay là hội hoa đăng mỗi năm một lần, nam nữ trẻ tuổi hôm nay đều đi cầu duyên cầu phúc, cùng người trong lòng cùng nhau ngắm đèn.” Đoạn Khâm sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn, giải thích.
“Ngươi hình như rất quen thuộc nơi này?” Không biết sao, ngữ khí của hắn cho ta một loại cảm giác rất quái lạ, mà vẻ mặt tươi cười kia cũng hình như có chút chua xót.
“Đâu chỉ là quen thuộc. Ta đã từng sống ở đây nhiều năm.” Hắn chăm chú nhìn thuyền hoa trên sông, ánh mắt thâm thúy giống như nhìn về nơi xa xăm không biết tên, “những năm làm cho ta khắc khổ khắc sâu trong lòng, suốt đời khó quên.”
“Đoạn Khâm, ngươi …” Đang muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248387/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.