Dọc theo đường đi, ta cùng Đoạn Khâm rất ăn ý không nhắc lại chuyện tối hôm qua, chính là sắc mặt hắn vẫn như cũ không dễ coi lắm, bộ dáng lạnh như băng làm cho ta nghĩ đến một tòa băng sơn khác là đứa con trên danh nghĩa của thân thể mà ta đang sống.
Trước sau tương phản quá lớn, ta bắt đầu hoài nghi đây rốt cuộc có phải là Đoạn Khâm mà ta quen biết hay không.
Ai … quả nhiên là dạng lão Đại gì sẽ có dạng thủ hạ đó.
“Hai vị đây nhất định chính là ân nhân cứu mạng của tiểu nhi, ơn cứu mạng của hai vị thật sự là vô cùng cảm kích, không biết làm sao báo đáp.” Nói chuyện chính là phụ thân của Trác Văn, Trác lão gia, mặc dù qua tuổi bán trăm (hơn 50 tuổi),lại vẫn rất khoẻ mạnh, bảo dưỡng vô cùng tốt.
“Không cần không cần, nhấc tay chi lao mà thôi. Ta gọi là Hà Ngôn, vị này chính là Đoạn Khâm.” Ta trời sinh sẽ không cùng người khách sáo, chỉ phải cười khan, nhưng không có chú ý tới Đoạn Khâm lúc nhìn thấy Trác lão gia nháy mắt năm ngón tay nắm chặt.
“Hai vị quả nhiên dáng vẻ đường đường, nói vậy nhất định là người có chí lớn, nếu như không chê, thỉnh …”
Đoạn Khâm vẫn không có mở miệng đột nhiên lên tiếng ngắt lời Trác lão gia: “Trác lão gia, ngươi còn nhớ rõ một người tên là Thanh Viễn chứ?”
“Thanh Viễn? Lão phu không biết.” Trác lão gia đối với việc bị ngắt lời không có biểu hiện gì, chỉ cao thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248386/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.