Hương Châu thành có hai thứ nổi tiếng.
Rượu ngon. Mỹ nhân.
Rượu ngon. Ta tự biết tửu lượng không tốt, miễn cưỡng uống được vài chung (nguyên văn “con khả thiển chước”, nhưng vốn từ của ta nông cạn, không hiểu là ý gì).
Mỹ nhân. Trên đầu chữ sắc một cây đao, ta vô phúc tiêu thụ.
Đoạn Khâm thật rất hưng phấn (từng quyền sát chưởng, dược dược dục thí). Ta chỉ có thể bị động để hắn kéo đi trong Hương Châu thành.
“Hà Ngôn, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Từ lúc ở trên xe ngựa tỉnh lại, nhìn ngươi giống như trái khổ qua.” Đoạn Khâm cau mày quở trách, “Ta không nợ tiền ngươi a?”
“Yên tâm, ta chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi. Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi được không?”, nhìn phía trước xa xa có một khách ***, ta nói với Đoạn Khâm.
“Người lớn tuổi thiệt phiền phức. Được rồi, đi thôi!”, Đoạn Khâm cằn nhằn, nhưng chân vẫn không ngừng bước.
Đi vào khách ***, hai người tìm chỗ ngồi ở trong góc, gọi một ít rượu và thức ăn.
Đoạn Khâm tửu lượng vô cùng tốt. Nhìn hắn rót từng chén uống đến bất diệc nhạc hồ, ta thật cũng có chút động lòng, nghĩ muốn nếm thử, loại rượu ngọc bích thuần trong truyền thuyết có thể so sánh với tiên nhưỡng trên thiên cung này rốt cuộc tư vị ra sao.
Còn chưa tự rót cho mình một ly, lại bị hắn bắt lấy cổ tay, đem bầu rượu đoạt đi.
“Hà Ngôn, ngươi không uống rượu được, ngọc bích thuần này tác dụng chậm thật lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-huyen-cung-thuong/2248388/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.