Huyết Tử quen đường chạy đến nghĩa trang, là nơi ở cuối cùng của Thuỷ Tịnh quân. Nhìn mỏm đồi lố nhố những đống đất xanh um. Lá cây rì rào trong gió, nắng chênh chếnh chiếu vào những bia mộ bạc phếch vì thời gian, những cái tên thiếu nét ẩn hiện. Dù lúc sống có tốt thế nào thì khi chết đi, thứ duy nhất khiến người khác nhớ về ngươi chỉ là một tấm bia mộ với cái tên thiếu nét mà thôi.
Ta nhảy khỏi lưng Huyết Tử, đến ngồi xuống cạnh ngôi mộ của Nguyệt Hồng. Đọc hàng chữ ngay ngắn trên bia, ta thở dài.
“Nương tử Nguyệt Hồng, phu quân Vịnh Khanh chi mộ.”
- Hồng Nương, lâu rồi mới đến. Ta hôm nay quên mang rượu tới, đừng giận nhé.
Từ nhỏ Nguyệt Hồng đã rất thích Vịnh Khanh, thường nói lớn lên sẽ đem sính lễ đến cưới hắn về, nhất định không đồng ý cho cô nương nào tiếp cận hắn. Khi đó, chúng ta còn hồn nhiên, chưa hiểu tình cảm nam nữ, chỉ đơn thuần là ở bên nhau rất vui nên thích mà thôi. Vịnh Khanh lớn hơn chúng ta nhiều tuổi, mỗi lần như thế, hắn chỉ cười không đáp, lẳng lặng đợi Nguyệt Hồng lớn lên.
Ta còn nhớ như in ngày ấy. Ta mang quân đi đánh những đảo chủ thắng lợi trở về, mở tiệc lớn ở Hoả Hương. Mọi người chung vui rộn rã, ca hát tưng bừng, ăn uống no say. Tiệc tàn, người ngà ngà say, nghêu ngao tiếng hát. Mặt trăng trong trẻo trên cao, lấp ló sau những đám mây, lạnh lùng.
Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng trống cảnh báo vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang/3054309/quyen-2-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.