Chương trước
Chương sau
Huyết Tử quen đường chạy đến nghĩa trang, là nơi ở cuối cùng của Thuỷ Tịnh quân. Nhìn mỏm đồi lố nhố những đống đất xanh um. Lá cây rì rào trong gió, nắng chênh chếnh chiếu vào những bia mộ bạc phếch vì thời gian, những cái tên thiếu nét ẩn hiện. Dù lúc sống có tốt thế nào thì khi chết đi, thứ duy nhất khiến người khác nhớ về ngươi chỉ là một tấm bia mộ với cái tên thiếu nét mà thôi.

Ta nhảy khỏi lưng Huyết Tử, đến ngồi xuống cạnh ngôi mộ của Nguyệt Hồng. Đọc hàng chữ ngay ngắn trên bia, ta thở dài.

“Nương tử Nguyệt Hồng, phu quân Vịnh Khanh chi mộ.”

- Hồng Nương, lâu rồi mới đến. Ta hôm nay quên mang rượu tới, đừng giận nhé.

Từ nhỏ Nguyệt Hồng đã rất thích Vịnh Khanh, thường nói lớn lên sẽ đem sính lễ đến cưới hắn về, nhất định không đồng ý cho cô nương nào tiếp cận hắn. Khi đó, chúng ta còn hồn nhiên, chưa hiểu tình cảm nam nữ, chỉ đơn thuần là ở bên nhau rất vui nên thích mà thôi. Vịnh Khanh lớn hơn chúng ta nhiều tuổi, mỗi lần như thế, hắn chỉ cười không đáp, lẳng lặng đợi Nguyệt Hồng lớn lên.

Ta còn nhớ như in ngày ấy. Ta mang quân đi đánh những đảo chủ thắng lợi trở về, mở tiệc lớn ở Hoả Hương. Mọi người chung vui rộn rã, ca hát tưng bừng, ăn uống no say. Tiệc tàn, người ngà ngà say, nghêu ngao tiếng hát. Mặt trăng trong trẻo trên cao, lấp ló sau những đám mây, lạnh lùng.

Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng trống cảnh báo vang lên chát chúa.

Có địch tấn công!

Mọi người trong quân đều say bí tỉ, chỉ còn một số ít tỉnh táo. Quân địch đông đúc lại thiện chiến, từng bước bức lui thuỷ quân.

Hoả Hương rối loạn, người chết nhà cháy, khắp nơi vang vọng tiếng kêu than. Những ngọn lửa cao lớn nuốt chửng màn đêm, nhuộm đỏ màu máu, sáng hơn cả mặt trăng trên cao.

Trong cơn say choáng váng, ta thấy Nguyệt Hồng nắm tay mình chạy đi. Nàng nói gì đó, ta nghe không rõ.

Đến cửa biển, chúng ta bị bao vây. Rút kiếm xông vào địch nhân, ta vẫn còn choáng váng. Những vết thương bắt đầu nhiều lên, cơn đau làm ta tỉnh hẳn. Bên cạnh chỉ còn Nguyệt Hồng mệt lả, trên lưng nàng còn đeo một bao vải đựng thanh kiếm Trấn quốc.

Hy vọng le lói.

Nó khiến cho sát khí của ta tăng lên, kỹ năng và võ công đều tiến triển mạnh. Nhưng ta không thể khống chế chính mình, chìm ngập trong sát khí, để nó điều khiển, thuận theo mà giết người.

Góc vải lộ ra, ánh trăng chiếu vào chuôi kiếm đen nhánh, khí nóng trong bụng ta lại xuất hiện. Ta nghe thấy hàng nghìn tiếng mời gọi, dụ dỗ ta cầm kiếm lên. Nguyệt Hồng tựa vào lưng ta, hơi ấm từ nàng khiến ta bình tĩnh. Ta có chút lưỡng lự.

Bọn chúng nhanh chóng áp sát chúng ta, không để trống khoảng thời gian nào cho ta và nàng nghỉ ngơi. Chúng ta đều bị thương, sức lực cạn dần.

Nhìn những kẻ bao vây xung quanh, lại nhìn Nguyệt Hồng bên cạnh, cơ thể nhuộm đỏ máu của mình. Ta liều mạng.

Rút thanh kiếm từ lưng Nguyệt Hồng, ta để cho sát khí điều khiển mình. Trong cơn cuồng nộ, ta nghe thấy Nguyệt Hồng loáng thoáng gọi tên, nhưng ta không dừng lại. Đến khi không còn bóng người nào bên cạnh, ta mới giật mình.

Xác người la liệt khắp nơi, máu hoà trong biển dập dềnh, một bóng áo hồng chìm trong nước. Ta cảm nhận rõ ràng một cơn ớn lạnh chạy từ bàn chân lên đỉnh đầu.

- Hồng Nương…

Ta nâng nàng dậy, Nguyệt Hồng mỉm cười nhìn ta, yếu ớt:

- Tiểu Dương ngu ngốc, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Dùng tay chặn vết thương trên bụng nàng, ta run rẩy:

- Đừng chết! Ta mang ngươi đi tìm Tử Ân…

Nàng cười:

- Ngươi mới chết!

Ta hít mũi nâng nàng lên, kề lưng vào, đột nhiên nàng đẩy ta ra:

- Tiểu Dương.

Một cơn đau nhói ở lưng truyền tới, ta lặng người nhìn Nguyệt Hồng tựa vào lưng mình. Trước mặt nàng là một nam hài, gương mặt nhăn nhó, đôi mắt trợn tròn nhìn kiếm của Nguyệt Hồng cắm ở cổ. Tay của hắn cầm một cán thương dài, đầu mũi thương thò ra khỏi bụng ta. Trên lưng có chút nóng ấm, dinh dính.

Ta cố gắng nhích người ra khỏi mũi thương nhưng không được.

- Hồng Nương…

Nàng không trả lời, người vẫn găm trên lưng ta. Khi ta ngã xuống, nàng cũng ngã xuống theo, đầu kề trên vai ta.

- Hồng Nương?

- Ừ…

Nàng trả lời ta, giọng nói và hơi thở đều mỏng manh nhưng lại khiến ta vui hơn bất cứ điều gì. Ta cự mình mạnh hơn, cố rút ra khỏi mũi thương nhưng đằng sau vang lên tiếng rên nhỏ, cơ thể ta cứng đờ. Giọng Hồng Nương ở gần bên tai nhưng lại có cảm giác nghe không rõ:

- Tiểu Dương ngốc. Đừng cử động. Ngươi làm vết thương của ta rách thêm rồi…

Nàng thở ra khó nhọc. Ta không dám cử động gì thêm, lưng thẳng tắp dựa vào nàng, cảm nhận từng hơi thở mỏng manh. Ta nói với Hồng Nương:

- Ngươi chịu đựng một chút. Ta tách ra rồi đưa ngươi gặp Tử Ân.

Ta cử động một chút, Hồng Nương ở phía sau hít một hơi sâu. Tay nàng chạm nhẹ vào lưng ta, giọng nàng đứt quãng:

- Ngốc. Đừng cử động. Đợi ta chết rồi ngươi hãy tách ra, đi tìm Tử Ân băng bó. Để ta nói vài điều đã…

- Nói linh tinh gì thế? Cả hai chúng ta sẽ sống sót. Ta không để ngươi chết đâu.

Ta dồn lực vào thắt lưng, muốn tách mình ra. Giọng Hồng Nương phía sau đầy kiềm nén.

- Tiểu Dương!

Thắt lưng ta cứng đờ. Trong giọng nói của nàng, sao ta lại cảm nhận rõ ràng hơi thở của cái chết như thế?

- Ừ.

Ta buông xuôi, nhẹ dựa vào lưng nàng, đôi mắt nóng hổi đau nhức. Giọng Hồng Nương vẫn nhẹ nhàng phía sau:

- Tiểu Dương, còn nhớ giấc mộng của chúng ta không?

- Ừ! Khiến Hoả Hương trở thành thành trì giàu có nhất Nghi quốc, để con dân ở đây có thể tự hào nói rằng mình là người Hoả Hương. Không còn cướp bóc, không còn hải tặc, không còn ăn xin, không còn cô nhi nữa.

Nuốt một cục nghẹn trong cổ họng, ta nghe giọng mình lạc đi. Đôi mắt nóng hổi, còn nóng hơn dòng máu đang chảy ra ngoài từ bụng của ta.

Hồng Nương cười thật nhẹ:

- Tiếc là ta không thể chờ đến ngày đó. Tiểu Dương, ngươi nhất định phải hoàn thành giấc mộng đó rồi hẵng chết nhé.

- Ừ…

- Tiểu Dương, có thể thay ta chiếu cố Linh Lung không? Nàng là em họ ta, là người thân duy nhất của ta trên đời này.

- Ừ.

- Đội quân tiên phong của ta, từ nay gọi là Nguyệt Lung doanh nhé. Thật muốn tận mắt nhìn thấy nó lớn mạnh. Ta muốn thấy Thuỷ Tịnh quân của chúng ta trở thành quân đội hùng mạnh nhất thiên hạ, để bất cứ hải tặc nào nhìn thấy cờ của chúng ta đều phải hạ buồm, nhường đường, cúp đuôi mà chạy…

- Ừ.

- … Tiểu Dương, Vịnh Khanh… sau này nếu có cô nương nào tốt thì hãy gả đi nhé… Ngươi không được nạp huynh ấy làm phu thị đâu…

- Ừ. Vịnh Khanh sẽ là phu quân ngươi, ta không giành đâu.

Hồng Nương cười, giọng nàng nhỏ dần:

- Nếu là ngươi… ta sợ huynh ấy sẽ không nhớ đến ta nữa…

Giọng nàng nhỏ dần rồi mất hẳn. Bên tai chỉ còn tiếng sóng rào rào.

- Hồng Nương?

- …

- Hồng Nương?!

- …

- Hồng Nương!!!

- …

Nước biển lạnh lẽo thấm ướt ta và nàng, nước biển hoà một màu hồng nhạt, mặt trăng trên cao cũng nhuộm màu đỏ lạnh lùng.

Ta nằm ở đó, nghe biển hát bài ca buồn ngàn năm, nhìn mặt trăng lạnh lùng giễu cợt, nhìn sinh mạng của mình theo dòng máu chảy ra ngoài. Nhìn thời gian ngưng đọng, nhìn bằng hữu của mình ra đi…

Mặt trời lên, Vịnh Khanh tới. Hải Điền bế ta về thành, qua bờ vai nhấp nhô của hắn, ta thấy bóng lưng Vịnh Khanh cô độc ôm Nguyệt Hồng vào lòng, sưởi ấm nàng dưới ánh bình minh đỏ rực.

Hôm đó, Nguyệt Hồng tròn mười hai tuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.