Chương trước
Chương sau


"Chuyện này... Được. Con nhất định sẽ nói cho Lạc thúc tất cả mọi chuyện, không dám giấu giếm chút nào."

[Hậu cung đã không chỉ đơn giản là tranh đua ghen tức nữa, đã lay động gốc rễ nước nhà rồi.]

Hoàng thuong ngồi ở ngự thư phòng suy nghĩ về câu nói của Lạc lão tướng quân.

"Khởi bẩm Hoàng thượng. Lạc tướng quân xông vào thiên lao để gặp Thục phi nương nương. Hạ thần không dám ngăn cản. Có điều ông ấy đi vào nơi quan trọng như thiên lao như vào chốn không người, hạ thần lo sau này sẽ có chuyện không hay."

"Bỏ đi. Chuyện này cứ mặc ông ấy đi."

" Nhưng Lạc tướng quân ngang ngược như vậy,

e là sẽ khiến Hoàng thượng mất uy tín."

"Ban đầu khi phụ hoàng còn tại vị, Lạc lão tướng quân là bề tôi đắc lực theo phụ hoàng đánh nam dẹp bắc. Nếu không có Lạc lão tướng quân thì một nửa giang sơn Đại Chử nói không chừng cũng không tồn tại. Ân tình này trẫm vẫn luôn ghi nhớ. Chuyện này trẫm tự có định đoạt. Đúng rồi, lấy bức thư pháp tề gia trị quốc này xuống đi."

" Vâng, Hoàng thượng."

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Lạc lão tướng quân cầu kiến."

Thái giám bên ngoài truyền tin vào.

"Để ông ấy vào đi."

" Vâng."

"Lão phu tham kiến Hoàng thượng."

" Miễn lễ. Muộn thế này rồi Lạc lão tướng quân vẫn chưa nghỉ ngơi à."

"Lão phu vì giang sơn xã tắc của Hoàng thượng vô cùng phiền lòng, làm gì có tâm tư đi ngủ."

"Lạc lão tướng quân có ý gì vậy?".

"Hoàng thượng, ngài có biết tại sao lần này lão thần lại nhắm vào Bạch Tịch Dao không? Bởi vì ý đồ vào cung của cô ta không đơn giản. Cô ta có hai mục đích. Một là để báo thù cho Hoàng hậu, hai là để giúp Hằng vương. Để lại bên cạnh ngài chính là một mầm họa. Hoàng thượng, vì cơ nghiệp trăm năm của Đại Chử, xin ngài hãy giết Bạch Tịch Dao."

" Lạc lão tướng quân nói vậy hẳn là đã nghe lời Thục phi nói phải không? Thục phi này sắp chết đến nơi vẫn không biết hối cải, bây giờ vẫn muốn đảo lộn đúng sai, rắp tâm hãm hại Hoàng quý phi."

"Không sai, lời của Thục phi nương nương chỉ là lời nói phiến diện. Nhưng mà lão phu chinh chiến sa trường nhiều năm hiểu rõ thói đời nơi cung đình, ta có đôi mắt nhìn thấu lòng người. Hoàng quý phi nương nương này bề ngoài tỏ ra không tranh với đời, thật ra phía sau lại tính kế hãm hại Lệ phi và Thục phi cùng với hai thế lực lớn là Đậu thị và Đôn thân vương đại diện sau lưng họ. Mà hai thế lực lớn này chính là hai quân cờ trung thành với Hoàng thượng nhất. Nhưng bây giờ thì sao? Những quân cờ này đã bị tiêu diệt sạch. Sao Bạch Tịch Dao lại làm như vậy? Cô ta khiến các thế lực của Hoàng thượng tan rã để giúp đỡ cho Hằng vương."

"Lạc lão tướng quân không cần nói nhiều. Đây là chuyện triều chính của ta, trẫm tự có định đoạt không cần Lạc lão tướng quân nhọc lòng."

"Hoàng thượng. Có phải vì Bạch Tịch Dao này

trông giống Tiên Hoàng hậu nên mới khiến ngài yêu đến mức không phân rõ phải trái, mất sạch tâm trí không?".

"Hỗn xược. Lạc Tân, trẫm nể ông là nguyên lão hai triều, nhẫn nhịn ông hết lần này đến lần khác, không ngờ bây giờ ông lại liên tiếp ép người, miệng không kiêng kỵ. Cuộn giấy vàng miễn chết này, ông hãy giữ lại đi. Bây giờ ông cần dùng nó hơn Thục phi đấy."

[Quan Thư Cung]

" Có nghe ngóng được tại sao Lạc Tân lại cố chấp muốn cứu Vương Thấm Nhược không?".

"Lạc Tân từng nợ ơn cứu mạng của Đôn thân vương, muốn lấy cuộn giấy vàng miễn chết cứu Vương Thấm Nhược. Nhưng vì ông ta cố chấp khuyên Hoàng thượng giết chủ nhân mà khiến Hoàng thượng giận dữ. Hoàng thượng không chỉ khiển trách ông ta mà còn từ chối lấy cuộn giấy vàng miễn chết đổi lấy Vương Thấm Nhược."

"Thì ra là vậy. Nói vậy thì Lạc Tân buộc phải cứu Vương Thấm Nhược, lại đã có lòng muốn giết ta. Để lại trong cung sớm muộn gì cũng là một mối phiền toái. Ân Tuyết, ta cần ngươi giúp ta làm một việc. "

Ngày hôm sau tin đồn được lan truyền khắp hoàng cung.

"Ta từng nghe được một bí mật lớn. Lạc tướng quân vào cung mấy ngày nay vốn là người tình của thái hậu."

"Thật hay giả vậy. Không phải chứ?".

" Nói như vậy thì Lạc tướng quân và Hoàng thượng... Chẳng trách mặt của ông ấy và Hoàng thượng có mấy phần giống nhau. Chẳng trách Lạc tướng quân ngang ngược như thế, Hoàng thượng vẫn luôn nhường nhịn ông ta."

Đám nô tỳ từ cung này đến cung khác, kể cả binh lính hay thái giám đều bàn tán xôn xao.

"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng."

" Nói. Nghe được những lời này từ đâu hả?".

"Lạc lão tướng quân, xin thứ tội. Nô tài cũng chỉ nghe nói."

" Dám truyền bá tin đồn về tướng quân. Tướng quân, có cần thuộc hạ đi tra rõ chuyện này không?".

"Không cần. Hẳn là Bạch Tịch Dao làm. Muốn dùng cách vạch trần ép lão phu rời cung, không dễ như vậy đâu."

"Nương nương."

Tối hôm đó, Thinh Nguyệt như mọi lần đến chải tóc thay y phục cho nàng thì bị đánh ngất xỉu, tỉnh lại thì phát hiện nàng mất tích.

"Cái gì? Hoàng quý phi mất tích rồi?".

" Theo những gì Thinh Nguyệt nói, đêm qua có người đột nhập vào Quan Thư Cung đánh ngất họ, chắc chắn Hoàng quý phi đã bị người ta đưa đi rồi."

"Bị người khác đưa đi? Lạc Tân đâu?".

"Lạc tướng quân cũng biến mất rồi."

" Sao lại như thế được. Lạc Tân đúng là to gan thật. Hãy mau phái người phong tỏa các cửa ngõ lớn của kinh thành, nhất định phải tìm được Hoàng quý phi về."

" Vâng."

"Khoan đã. Lạc Tân nhất định sẽ nhân lúc hỗn loạn đi cứu Thục phi. Ngươi hãy mau phái người đến thiên lao tăng cường đề phòng."

" Vâng."

Phủ Hằng vương.

"Không hay rồi. Tịch Dao mất tích rồi."

" Có chuyện gì vậy?".

" Lạc tướng quân vào cung mấy ngày nay cũng biến mất rồi."

"Chắc chắn ông ta có liên quan đến chuyện này. Đi."

"Khoan đã vương gia. Trước đây chủ nhân từng đưa cho ta một túi gấm, dặn là nếu cô ấy gặp nguy hiểm thì giao cho vương gia."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.