"Hoàng quý phi nương nương bình tĩnh như vậy, 
thực sự không sợ sao?". 
Nàng bị đưa đến một nơi hẻo lánh, là một ngôi nhà nhỏ bên bờ hồ phía Tây kinh thành. 
"Bản cung hôm nay bị tướng quân bắt cóc đến đây, thà rằng bình thản một chút vẫn hơn, còn có thể giữ lại chút thể diện." 
"Lão phu đúng là không hiểu rõ về Hoàng quý phi. Ngày hôm nay thực khiến lão phu nhìn bằng con mắt khác. Chỉ đáng tiếc sự thông minh tài trí này không giúp ích được gì cho Hoàng thượng và Đại Chử. Thế nên, lão phu chỉ còn cách giết cô. Không thể chỉ vì cô mà khiến Đại Chử lại đi vào vết xe đổ được." 
"Xem ra tướng quân đã tin vào tin đồn nào đó, 
thực sự hiểu lầm bản cung rất nhiều. Bản cung phải đính chính một chút. Ta giúp đỡ Hằng vương không phải là giúp hắn ngồi lên ngai vàng, mà là không nhẫn tâm nhìn giang sơn Đại Chử bị kẻ gian làm hại." 
"Kẻ gian? Thế gian này ai không là kẻ gian chứ?". 
"Chỉ là lập trường không giống nhau mà thôi. 
Tướng quân, trà này đã uống rồi, lời cũng nói rồi. Tướng quân sao còn chưa ra tay? Đang đợi tin tức từ thuộc hạ của ông phải không? Tướng quân bắt cóc ta đến đây ý muốn Hoàng thượng có thể phân chia quân Thiết Huyết đi tìm ta. 
Để người của ông dễ dàng đến cứu Thục phi 
đúng chứ?". 
"Giỏi lắm. Xem ra Hoàng quý phi sớm đã nhìn thấu tâm tư của lão phu rồi. Chẳng trách cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-vo-song/2925067/chuong-77.html