Huyễn Tư Khanh dừng chân tại một góc khuất nơi con hẻm gần cuối thôn, nơi đó sớm đã có một đám vệ binh đợi sẵn. Tôn Tam Thất là thuộc hạ dưới trướng của hắn, từ sáng sớm đã đem theo người đến đây làm nhiệm vụ.
"Tra ra được gì chưa?"
Huyễn Tư Khanh đây là muốn đoạt công một mình hay sao?
"Mọi thứ đều mơ hồ, hơn nữa thuộc hạ cũng vừa đến, chưa thể tra ra nguồn gốc mầm bệnh."
"Ta nghe nói trên đỉnh núi Vân Hòa có Yêu tộc sinh sống, họ nói đó chính là nguồn họa.x
Nhìn qua ánh mắt độc dã ấy, Tôn Tam Thất đã đoán ra được ý chỉ của chủ tử, hắn vội quỳ xuống.
"Hòa Vương, chuyện này... e rằng không đơn giản. Yêu tộc bản tính hung hãn, tàn dư còn lại... người phàm như thuộc hạ làm sao có thể..."
"Ngu ngốc! Ta nói ngươi đi điều tra, không nói ngươi đi nộp mạng!"
Tôn Tam Thất ngước ánh mắt lo sợ của hắn lên nhìn chủ tử, so với Yêu tộc, Huyễn Tư Khanh có vẻ càng có uy lực hơn.
Qua hai ngày, Ngụy Linh Hy vẫn chưa thể tìm được cách lên đỉnh núi Vân Hòa. Huyễn Dạ Khuyết cũng thật rảnh rỗi, ngày ngày bắt nàng kề bên, một bước cũng không cho rời.
Rốt cuộc y còn có thể bình tĩnh tới mức nào?
"Bệ hạ, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nếu không tìm thấy phương pháp chữa bệnh, chúng ta sẽ phải bỏ cuộc mất."
Huyễn Dạ Khuyết thong thả nâng chén trà nhạt, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ mà ảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-menh/2920022/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.