Nguyên Diệu vội vã chạy vào xem tình hình, lo lắng cho tiểu muội. Kết quả, Nguyên Nhiễm lại chỉ về phía của Ngụy Linh Hy, chỉ vào thứ sức mạnh đang bủa vây quanh cơ thể của nàng.
"A ca, cô ấy... cô ấy có thể hấp thụ yêu lực."
"Không thể nào... nhân tộc không thể hấp thụ được yêu lực, cô nương này... cô nương này là người của yêu tộc?"
Nguyên Nhiễm và Nguyên Diệu đều đứng đần ra nhìn nàng, trên gương mặt không khỏi giấu nổi sự ngạc nhiên. Vậy mà lại nhặt về một đồng đội.
"Có chuyện gì vậy? A Nhiễm, A Diệu, hai đứa đâu rồi?"
Từ sau cánh cửa đá xuất hiện thêm một nữ nhân, nhìn tướng mạo này có vẻ là mẫu thân của hai người họ.
"A nương, con nhặt được một tiểu yêu nhân!" Nguyên Nhiễm vội nói, như vừa tìm ra được thứ gì quý giá lắm.
Nữ nhân ấy tiến lại gần giường đá, ấn ký Phượng Hoàng rơi vào trong tầm mắt, bà ta liền lập tức biến đổi biểu cảm.
"A Nhiễm, A Diệu, hai đứa ra ngoài một chút đi."
Hai người tuy không hiểu gì nhưng cũng rất nghe lời bà mà rời đi.
Hồng Yên lại gần Ngụy Linh Hy, sau khi xem xét một lượt, bà có chút cảnh giác nhìn lại. Quả thực là ấn ký của tộc Phượng Hoàng, nữ nhân này chính là người mà bà luôn chờ đợi suốt bao nhiêu năm nay?
Nhưng tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Trong dòng suy nghĩ mông lung, Ngụy Linh Hy không biết từ bao giờ đã tỉnh dậy. Nàng mơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-menh/2920020/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.