Ngụy Linh Hy rốt cuộc cũng tìm tới được chân núi Vân Hòa. Huyễn Dạ Khuyết cái tên cứng ngắc ấy muốn về Du phủ thì mặc y, nàng muốn khám phá nơi này cũng chẳng cần y đi cùng. Dù sao nàng cũng có vòng hộ thân, gặp nguy hiểm chắc cũng sẽ tự bảo vệ được. 
"Nấm Đĩnh Bách Thảo... ở đâu nhỉ..." 
Nàng khởi hành lúc trời còn sáng, lên núi tìm chút tiên thảo chắc cũng không mất quá nhiều thời gian. Nghĩ vậy, Ngụy Linh Hy liền thong thả đi về phía trước. Nàng có nhìn qua loại nấm ấy một lần, chúng nhìn tròn tròn ú ú, có một màu trắng thuần khiết trông rất đẹp. Loại nấm ấy chắc chắn rất nổi bật, việc tìm kiếm có thể sẽ dễ dàng hơn. 
"Tìm thấy nó, chúng ta phải hái cho bằng sạch!" 
"Lão đại, hái hết rồi thì người khác còn đâu mà dùng? Chúng ta là người trong thôn, cho dù có nấm chữa bệnh mà dịch vẫn còn thì cũng công cốc." 
"Thằng đần! Loại nấm quý như vậy đâu có mọc nhan nhản, hái hết cả cái núi Vân Hòa này cũng không đủ chữa bệnh. Mày đừng lương thiện một cách ngu ngốc nữa!" 
Ngụy Linh Hy nghe thấy tiếng cãi cọ từ phía xa liền quay lại nhìn. Nàng phát hiện có ba người cũng đi về phía này, trên tay cầm theo long đao, kiếm sắc. Tướng mạo như vậy chắc chắn là thổ phỉ, nàng vội vàng chạy đến bên gốc cây to nhất, nấp phía sau nghe lén. 
"Xui xẻo thật, còn gặp phải thổ phỉ. Ông trời bảo hộ, tuyệt đối đừng để họ phát hiện ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nghich-menh/2920023/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.