Đợi các vị lãnh đạo lớn nhỏ dạy dỗ xong, hội nghị xem như kết thúc.
Cái Chí Huy thu hồi khuôn mặt bắn đầy nước bọt, buông bước chân mệt mỏi về phòng ngủ. Mới tới cửa phòng bên, anh liền dừng bước.
Tuy không biết đêm nay Phó Suất có về không nhưng anh vẫn chẳng muốn cùng tên tiểu nhân ấy chung phòng một tý tỵ tỳ ty nào.
Cái Chí Huy cũng được coi là sáng sủa, hồi còn đi học cũng là học sinh suất sắc, rất ít khi bị phê bình trước mắt mọi người, giờ bị người ta thay nhau phê phán ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, anh có cảm giác vô cùng nhục nhã.
Không thua gì cảm giác bị kẻ khác thi nhau cấu xé.
Giờ mà thấy đầu sỏ gây chuyện, anh sợ mình không kìm hãm được lý trí, làm việc ngu ngốc, nửa đêm bóp chết hắn.
Vừa may sát vách có một sỹ quan về nhà thăm người thân, vì thế anh xoay gót đi tìm chiến hữu hàng xóm còn lại đánh tú lơ khơ.
Chơi bài thoải mái lên chút ít, Cái Chí Huy không bỏ lỡ thời cơ tỏ ý không muốn về phòng mình, muốn ở lại cùng bạn hữu tâm sự.
Chiến hữu kia cũng mường tượng được thảm cảnh của anh ban sáng, nghĩ anh có uất nghẹn trong lòng muốn tìm người tâm sự, vì vậy cũng không phản đối.
Cái Chí Huy vừa mới trải xong giường đã có người tới gõ cửa, chiến hữu chạy ra xem, Phó Suất đứng ngay ngoài cửa cười cười nói “Tiểu Lý à, Cái Chí Huy có ở đây không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-nam/2764173/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.