Quân Hàn đứng ở trước Nam Thiên môn, chỉ nhìn đám mây che phủ dưới kia, mà chau mày. Điển Lý ở ngay bên cạnh, thấy thần sắc của hắn, đế quân nhìn hình như không vui vẻ gì, xem ra có vẻ hắn làm phiền đế quân rồi chăng. Không ngờ Quân Hàn chỉ lạnh nhạt khẽ “hừ” đáp lại “Làm sao dám vậy, bổn quân chẳng có mặt mũi lớn như vậy, dám nghịch ý Phượng Quân sao.” Điển Lý chỉ cười đôi mắt cong cong, khoé đuôi lông mày mang theo sắc đỏ rực, đỏ rực khiến cho người ta lóa mắt, mặc dù tâm tính Quân Hàn như vậy, cũng là không tránh khỏi quyến rũ, quyến rũ đến độ Điển Lý lặng người đi, ngẩn người ra mà ngắm nhìn. Chợt một giây sau đó, hắn chậm rãi phất tay áo, Quân Hàn chầm chậm ra khỏi Nam Thiên môn. Điển Ly vốn cũng không nghĩ sẽ làm phiền đế quân, có thể do đế quân lo nghĩ. Điển Ly chỉ muốn cùng với đế quân hạ phàm một chuyến, để học một ít đạo lý nhân gian.
Quân Hàn quay đầu nhìn y, trong mắt tràn ngập màu đỏ rực,tròng mắt từ từ tỏ ra lạnh lùng, nói giọng mỉa mai “À? Vậy ngươi hãy nói xem, bổn quân cần học đạo lý gì?.” Từ đó về sau cứ nói câu gì, Điển Ly cũng nhớ lại câu nói này, lúc đó nghĩ chẳng qua lời gió thoảng, bây giờ nghĩ lại quả là khiến người ta phải bật cười.