Thái Miễn chắp tay phía sau, tự nhiên đi vào viện, y phục lụa tuyệt mỹ che mất ngọc bội màu xanh, không còn nhìn thấy trên đó khắc chữ “Kiệt”
Ngao Khúc không nhanh không chậm đi theo y tới, nhìn áo trắng đơn điệu lướt đi như ánh sáng.
Đi một hồi, liền nghe ông ta hỏi “Lâu rồi không đến, dáng vẻ Quân Hàn thay đổi chăng.”
Thái Miễn nghe xong câu này, quay đầu lại cười nói “Đã lâu? E là vạn năm rồi, nếu không tới, e là thúc thúc cũng đã quên ông là người đứng đầu rồi”
Ngao Khúc cười ha ha, đuôi chân mày nhướng lên mang nét khí khái hào hùng ngẩng cao đầu đáp “Đã quên thì coi như quên, cùng lắm thì đối đãi với ta nâng ly nói chuyện vài câu, lại làm bạn rượu thôi, A?? Đó là……”
Thiếu niên áo đỏ nằm trên nóc nhà, nằm yên trên ngói lưu ly, nét mặt hoàn mỹ hiện ra nét ngây thơ, y phục màu lửa, làn tra trắng như sứ.
Thái Miễn bước vài bước qua, ngửa đầu nói “Cửu Cửu, sao lại lên đó?”
Điển Ly nhúc nhích thân mình nhìn y, cũng không đáp lấy một lời.
Ngao Khúc cười ha ha, đứng ở ngoài cửa sổ gõ gõ chấn cửa sổ hỏi “Quân Hàn, ngươi tiếp khách thế sao? Thật là không giống ai.”
Quân Hàn từ từ đứng lên khỏi ghê gỗ điêu khắc cổ, hất tay áo thì đã ra ngoài cửa sổ, cũng ngẩng đầu lên, quát “Điển Ly, xuống.”
Điển Ly nhìn nhìn hắn, nói “Không.”
Quân Hàn nói “Đại thái tử tất nhiên là phụng mênh Thiên hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-kiep/2278789/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.