Ngao Xích cúi đầu, hai tay bị đinh đóng vào tường, vết máu trên mặt đã khô khô, vết thương thực đáng sợ.
Điển Ly khép tay áo tiến đến, Ngao Xích giật giật, nhưng vẫn không nói lời nào.
Điển Ly nói “Ngao Xích, ngươi chớ trách đế quân, hắn cũng làm theo chức trách.”
Ngao Xích cười cười, nói giọng khàn khàn “Ta không trách, là ta tự mình phạm vào sai lầm.”
Điển Ly im lặng mà đứng đó, nói tiếp “Lưu Thống đã vào Minh giới, thiên hạ đổi chủ. Y nói, y tại cầu Nại Hà đợi, thế nào cũng phải gặp lại ngươi.”
Ngao Xích cười khổ nói “Ta phạm vào lỗi lớn như thế, không còn cách nào mà đi gặp y, tính đi tính lại, cũng là do ta gieo gió gặt bão.”
Điển Ly thở dài, xoay người đi mất.
Nhìn y đi rồi, Quân Hàn ở trong góc bước thong thả đi ra, bước đến trước mặt Ngao Xích, trầm giọng nói “Ngươi cũng biết ngươi tạo nghiệt, nhân gian không thể ít hơn trăm ngàn hộ phu thê ly tán. Mặc dù ngươi nhúng tay, Lưu Thống cũng như cũ phải vào luân hồi, mệnh số chính là mệnh số, ngươi không đổi được, chỉ có điều tự mình tăng thêm tội nghiệt thôi.”
Ngao Xích cười ha ha, khàn khàn lại đau khổ, nhiều tiếng khiến người ta rơi lệ. Quân Hàn không hiểu cảm thấy trong thâm tâm hắn có cái gì nghẹn lại, lạnh giọng quát “Ngươi cười cái gì!”
Ngao Xích thản nhiên đáp “Một chữ tình, hại người sâu vô cùng, ta lại hy vọng có thể như Đế quân vậy, không biết tình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-kiep/2278780/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.