Thoáng chốc đã gần 1 tháng trôi qua, mọi việc đều được chuẩn bị chu toàn, chỉ còn chờ kiệu hoa đến cổng.
Chỉ còn cách 10 ngày thì hôn lễ sẽ diễn ra.
Sáng hôm nay Quách Ngọc đột nhiên nhận được lời mời gặp mặt từ Mộc Huyền. Lâu như vậy hắn mới tìm đến nàng nhưng lại không nói rõ lý do. Quách Ngọc theo lời hẹn, đến chân núi Ngũ Dực đợi hắn.
Một buổi chiều đẹp, khi ánh hoàng hôn rọi xuống từng chiếc lá xanh ngắt. Màu cam đỏ không chói chang, lại mang cảm giác gì đó dịu nhẹ. Mà cũng lẽ thường tình, người đang hạnh phúc màu đen cũng là màu hạnh phúc. Chỉ có hắn, u ám bầu trời.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn đứng quay lưng về phía hắn, Mộc Huyền cứ muốn ôm lấy không buông tay. Gió nhẹ luồng qua làn váy, bay nhè nhẹ cứ ngỡ đoạn vải xanh như mặt biển yên bình.
- Ngọc nhi!
Nghe tiếng gọi, nàng biết hắn đến. Thế nhưng nàng không quay đầu, nàng cho rằng hắn vốn không nên gọi hai tiếng "Ngọc nhi".
Hắn hiểu điều đó, nếu là trước đây hắn sẽ thay đổi nhưng bây giờ thì sao? Nàng sắp làm thê tử người khác, chẳng lẽ một tiếng gọi thân thương hắn cũng không được phép?
- Phụ hoàng giao cho ta nhiệm vụ quan trọng, xuất phát vào ngày muội thành hôn. Có lẽ ta sẽ không đến chúc phúc được.
- Không sao cả! Ta biết rằng trong lòng huynh chúc phúc cho ta là được.
Hắn nhìn nàng, gương mặt ấy vẫn như thế - bình yên như mặt hồ tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513714/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.