Suốt cả quãng đường dài, Quách Ngọc vô cùng mệt mỏi. Nàng nằm dựa vào ngực hắn, mặc cho xe ngựa cứ di chuyển bao xa.
Về đến hoàng cung cũng là chuyện của hai ngày sau đó.
Nhìn nàng nằm co người trong lòng hắn, hắn chẳng dám đánh thức cũng không dám động đậy.
Bên ngoài Minh Tước và Tuyết Lâm vẫn đứng chờ. Hoàng thượng Mộc Nghiêm, Quách An và các vị đại thần đều được thu xếp đến nơi nghỉ ngơi, chỉ có xe ngựa của Nguyên Thiên Hữu và nàng vẫn còn chưa vén rèm.
Gần như một canh giờ trôi qua, hắn vẫn ngồi im bất động. Cho đến khi nàng nheo mắt, đầu hơi nghiêng quan sát xung quanh hắn mới mỉm cười, dịu dàng lên tiếng.
- Nàng dậy rồi?
- Thiên Hữu, xe ngựa không chuyển động, chúng ta đến nơi rồi?
Hắn mỉm cười không nói, nàng hiểu được đáp án nên chậm rãi ngồi dậy, vỗ vào ngực hắn.
- Đến bao lâu rồi? Sao chàng không gọi ta?
- Không quan trọng, chưa đến giờ làm lễ đâu.
- Chàng còn đùa? Mau đi chuẩn bị.
Nói rồi nàng đưa tay mở cửa xe, sau đó xuống xe di chuyển nhanh về điện. Nàng không muốn ngày quan trọng trong đời lại bị chậm trễ bởi cái tính mê ngủ.
...
Buổi sáng mát lành, lũ chim đua nhau véo von trên cành. Bên dưới điện Hữu Hoàng, các vị sứ thần quan lại các nước đều tề tụ đông đủ, chỉ chờ sự xuất hiện của nhân vật chính hôm nay.
Hồi lâu, tiếng hô hào của Từ công công cất lên, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513716/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.