Nhắc lại trước khi Thiện Phong đưa mọi người đến tìm kiếm, trong khoảnh khắc Quách Ngọc kêu gào trong tuyệt vọng, nàng lại nghe được một âm thanh yếu ớt.
- Ngọc nhi...
- Thiên Hữu...?
Quách Ngọc vội bò về phía trước, cố gắng hết sức, cũng bò tới được chỗ phát ra âm thanh.
Quách Ngọc oà khóc.
- Thiên Hữu, ta sẽ đưa chàng lên, đừng sợ.
- Ngọc nhi, không được khóc, ta không sao. Ta còn phải làm phu quân của nàng.
- Đúng, chúng ta phải thành thân. Chàng không được buông tay, tin tưởng ta.
Hoá ra, khi ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, Nguyên Thiên Hữu dùng hết sức lực nhảy ra xa, tuy bị ảnh hưởng không ít bởi chất nổ và lửa, nhưng may mắn, Nguyên Thiên Hữu nhảy ra kịp thời. Rơi xuống vách đá. Nguyên Thiên Hữu nhanh tay, cố gắng bám chặt vách đá. Khi nghe tiếng Quách Ngọc gào khóc, Nguyên Thiên Hữu đau lòng, lại cố gắng lấy hết hơi tàn, gọi tên Quách Ngọc.
Quách Ngọc tháo áo choàng cùng thắt lưng, nối chúng lại với nhau, sau đó chịu đau trụ lại, đưa dây xuống cho Nguyên Thiên Hữu, rất may, vách đá không quá xa, chỉ cần với tay, hắn đã có thể chụp lấy.
- Thiên Hữu, bắt lấy, ta sẽ kéo chàng lên.
Nguyên Thiên Hữu cố gắng với tay, nhưng vết thương khiến hắn cảm thấy vô cùng khổ sở.
- Thiên Hữu, đừng bỏ cuộc!
Quách Ngọc nước mắt rơi không ngừng.
Nguyên Thiên Hữu cảm thấy thật sự đau lòng, muốn đến ôm lấy nàng, hắn thều thào nói.
- Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoang-hoi-sinh/2513683/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.