- Cứu lửa, nhanh, nhanh! Thập ngũ hoàng tử vẫn còn bên trong.
Tiếng hô hào của bọn thái giám làm náo loạn cả hoàng cung. Hôm nay đột nhiên lửa bùng cháy, lan ra nhiều cung nhưng cung điện của Thập ngũ hoàng tử Mộc Hoằng là lớn nhất. Lửa vẫn còn ngùn ngụt cháy, Mộc Hoằng vẫn còn chưa ra ngoài.
Hoàng thượng và thái hậu đứng bên ngoài gào thét, muốn chạy vào trong nhưng bị ngăn cản. Mộ Dung Hoàn thì đã ngất xỉu ngay lúc hay tin Mộc Hoằng bị kẹt trong biển lửa.
Đã có nhiều thị vệ xông vào với hy vọng sẽ cứu được Mộc Hoằng nhưng chỉ có vào mà không có trở ra.
Chẳng hiểu vì sao càng dập thì lửa càng mạnh, hoàng thượng đã điều động một lượng lớn thị vệ tham gia cứu lửa, nhưng kết quả vẫn không khả thi.
Lúc này mọi người đều tập trung đứng ngoài điện, mong chờ tin tức, có cả Mộc Lịch, Mộc Huyền và Mộc Chân. Mộc Lịch đến bên cạnh, nghẹn giọng nói.
- Phụ hoàng, người đừng quá lo lắng, thập ngũ đệ chắc chắn sẽ an toàn thoát khỏi biển lửa.
Một canh giờ trôi qua, một cơn mưa trút xuống khiến lửa tắt hẳn.
Mọi người thất thần, lắc đầu đau khổ.
Một canh giờ với ngọn lửa hung ác, còn có cơ hội nào cho một đứa bé tám tuổi.
Thái Hậu không còn chống đỡ nỗi nữa, bà ngất xỉu dưới cơn mưa như trút nước.
Hết hy vọng.
Hoàng thượng như mất hồn, ông chậm rãi bước vào trong với hy vọng tìm thấy những gì còn sót lại.
Mọi thứ cháy rụi, thứ duy nhất còn lại đó là tro bụi. Khoé mắt ông rơi xuống một dòng nước trong suốt, nhanh tay quệt ngang. Phía trước có một vài thi thể cháy đen. Bước lại gần, hoàng thượng quỳ xuống, thẩn thờ nhìn những thi thể trước mắt.
Trong giây phút đau khổ tuyệt vọng, trong ông chợt loé ra một ánh sáng.
Những thi thể này toàn bộ đều là thi thể của người đã trưởng thành.
- Mau, tìm Hoằng nhi cho trẫm. Truyền Du Lăng thị vệ vào đây.
Du Lăng thị vệ là một đội binh được đào tạo chuyên sâu, chuyên tìm kiếm tung tích hay những vật được cất giấu kĩ lưỡng, dù là mật đạo, hầm chứa kín đáo thế nào cũng không qua mắt được bọn họ.
Hoàng thượng hét lớn, ông đứng lên chạy tìm kiếm khắp điện. Binh lính không hiểu chuyện gì, chỉ biết nhận lệnh tìm kiếm. Bọn họ cho rằng, hoàng thượng muốn bọn họ tìm kiếm thi thể của thập ngũ hoàng tử.
Một lúc sau đó, một tên thị vệ hét lớn.
- Có mật đạo.
Hoàng thượng lập tức bỏ tất cả nhưng việc đang làm, ông chạy một mạch đến chỗ tên thị vệ kia.
- Mật đạo? Chỗ nào?
Tên thị vệ loay hoay, xoay xoay chiếc cốc nhỏ. Một tiếng “két” kéo dài, kệ sách đột nhiên xoay vòng, mở ra một cánh cửa. Hoàng thượng vội vã đẩy cửa chạy vào. Đi thật sâu vào trong, ông phát hiện Mộc Hoằng đang ngất xỉu trên sàn. Ôm lấy hắn, ông vội vã chạy ra, hét lớn.
- Thái y!
- Hoằng nhi, con không sao chứ?
Mộc Hoằng yếu ớt nằm trên giường. Gương mặt tái xanh, hơi thở không đều. Hắn im lặng nhìn quanh một lúc, sau đó mới thều thào.
- Phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng thượng nheo mắt.
- Con không nhớ?
- Con chỉ biết con đang nô đùa cùng tiểu bảo thì ngất xỉu.
- Tiểu bảo?
Nghe hoàng thượng hỏi, Mộc Hoằng hoảng hốt bịt miệng, như thể muốn che giấu điều gì đó.
Hắn hơi ấp úng, đôi mắt sợ sệt nhìn hoàng thượng. Hồi lâu, Mộc Hoằng mới lên tiếng.
- Phụ hoàng, người đừng giận. Con biết mình sai, con đã lén lút nuôi dưỡng tiểu bảo. Xin người đừng bắt tiểu bảo đi.
Hắn nắm cánh tay của hoàng thượng, van xin khấn khiết. Hoàng thượng nhìn sang Tô Đức Thịnh, để hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tô Đức Thịnh gãi đầu.
- Hoàng thượng, tại mật đạo thị vệ tìm được một con chó nhỏ, nó bị ngất phía sau cái ghế gỗ nên vừa rồi chúng ta không thấy.
Nghe Tô Đức Thịnh nói, Mộc Hoằng vội vã hỏi với theo.
- Vậy tiểu bảo bây giờ thế nào?
- Không sao. Nô tài đoán nó là của thập ngũ hoàng tử nên đã cho bọn công công chăm sóc kĩ lưỡng.
Nghe đến đây Mộc Hoằng thở phào nhẹ nhõm. Hoàng thượng lại tiếp tục hỏi.
- Con kể lại những gì con biết cho phụ hoàng.
- Con vô tình phát hiện ngay phía sau giá sách là một căn phòng bí mật nên đã lén lút nuôi tiểu bảo. Hằng ngày con dành ít thời gian để chơi đùa cùng nó. Hôm nay cũng thế, con vào đấy. Nhưng sau đó lại thấy có nhiều khói, con muốn chạy nhưng cánh cửa rất nóng, con lại không đủ lực nên đành ôm tiểu bảo hy vọng có người đến cứu.
Mọi người nghe Mộc Hoằng nói cũng không có nghi ngờ gì. Hoàng cung được xây dựng mấy trăm năm, qua bao nhiều đời vua, việc có một mật đạo trong điện mà mình không biết cũng là chuyện bình thượng. Mọi người chỉ biết, lần này Thập ngũ hoàng tử thật sự được trời phật phù hộ.
Sau khi mọi người rời đi, hoàng thượng mới nhỏ giọng hỏi.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Mộc Hoằng tròn xoe đôi mắt nhìn ông, hắn hít một hơi sau đó nói.
- Phụ hoàng lặng lẽ cho người vào điện của con đón Tuấn ca ca ra được không? Huynh ấy vẫn còn ẩn nấp tại mật đạo kia. - Tuấn ca ca?
Hoàng thượng có chút khó hiểu nhưng vẫn cho người làm theo lời Mộc Hoằng nói.
Mộc Hoằng không còn vẻ yếu đuối như vừa rồi, hắn ngồi ngay ngắn, nói rành rọt.
- Hôm nay khi con vẫn đang ngủ say thì đột nhiên ngửi được mùi khói. Choàng tỉnh giấc chỉ thấy một màu lửa đỏ. Con không thể ra ngoài cũng không thể kêu cứu. May thay Tuấn ca ca từ mái nhà lẻn vào được, lửa quá lớn huynh ấy không mang con ra nên cả hai đành trốn vào mật đạo. Lúc mọi người tìm đến huynh ấy đã nhanh chân trốn mất và căn dặn con phải vờ ngất xỉu để che mắt mọi người.
- Tuấn ca ca của con là ai?
- Là người của Ngọc tỷ phái đến bảo vệ con. Từ ngày mẫu phi bị kẻ xấu hãm hại thì huynh ấy đã theo bảo vệ con. Tuy không phải luôn hiện diện nhưng lúc con gặp nguy hiểm huynh ấy đều xuất hiện kịp lúc.
Hoàng thượng có chút tự trách, ông thật vô dụng, ngay cả tiểu cô nương như Quách Ngọc cũng biết con trai ông đang gặp nguy hiểm mà ông lại không biết.
- Vậy còn mật đạo kia?
- Là con tự tìm ra, con thường trốn vào đấy để đọc sách hoặc luyện võ.
Nói đến đây hắn có chút buồn.
- Phụ hoàng con không muốn học võ của sư phụ nữa. Ông ấy chỉ dạy con những thứ không thiết thực, ngay cả một tên tiểu thái giám con cũng không đủ lực để đánh bại. Con muốn học võ của Tuấn ca, huynh ấy rất giỏi.
Hoàng thượng im lặng một lúc lâu, cho đến khi Tô Đức Thịnh đưa người vào.
- Tham kiến hoàng thượng, thập ngũ hoàng tử.
Hoàng thượng nheo mắt, nhìn nam nhân cao to đang quỳ dưới sàn. Ho nhẹ, ông trầm giọng hỏi.
- Ngươi là Tuấn?
- Thuộc hạ tên Long Tuấn, là người của công chúa phái đến.
Thấy Long Tuấn thẳng thắng thừa nhận là người của Quách Ngọc, hoàng thượng gật đầu.
- Hoằng nhi muốn học võ của ngươi, ngươi có đồng ý ở lại bên cạnh hoàng tử không?
- Thuộc hạ là người của công chúa, sống chết đều theo chỉ ý của công chúa.
Hoàng thượng nheo mắt, có chút tức giận.
- Ý của ngươi là trẫm không có quyền bài bố ngươi?
- Không phải thế. Thuộc hạ là tử sĩ, nhận ơn công chúa, mạng sống này cũng thuộc về công chúa. Trung thành là điều ai cũng muốn thuộc hạ của mình có. Nếu thuộc hạ vì khiếp sợ uy nghiêm của thánh thượng mà phản bội lại công chúa thì liệu hoàng thượng có dám để thuộc hạ bên cạnh hoàng tử nữa không?
Hoàng thượng phá lên cười.
- Tốt lắm. Về thưa với công chúa rằng trẫm cảm ơn vì đã cứu mạng Hoằng nhi. Trẫm biết Ngọc nhi cử ngươi đến còn có ý đồ muốn ngươi chỉ dạy cho hoàng tử, đúng không?
- Hoàng thượng anh minh, chỉ là công chúa căn dặn tuyệt đối không được phô trương, vì thế thuộc hạ chỉ có thể âm thầm chỉ dạy. - Tốt. Có một chuyện, lúc ngươi cứu hoàng tử, có tìm ra được manh mối nào của hung thủ?
Mộc Hoằng nhanh miệng cướp lời.
- Phụ hoàng, con nhặt được thứ này trên sàn.
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc bông tai. Hoàng thượng nheo mắt, chăm chú nhìn.
- Bông tai này...
Một hình ảnh bất ngờ xuất hiện trong suy nghĩ của ông. Hoàng thượng híp mắt.
- Giỏi lắm!
...
Trương phủ.
- Phu quân! Thế nào?
Nhìn thấy Trương Đình trở về, Quách Tuệ gấp gáp hỏi chuyện. Thấy hắn nét mặt ủ dột, nhưng không tức giận khiến nàng khó hiểu. Trương Đình ngồi xuống ghế, nhận lấy tách trà từ tay Quách Tuệ uống một ngụm rồi mới đáp lời.
- Hắn vẫn còn sống!
- Sao lại như vậy! Thái tử...
Quách Tuệ luống cuống hỏi, nàng lo lắng Thái Tử sẽ trách tội.
Trương Đình vỗ nhẹ lên tay nàng.
- Không sao, tuy Mộc Hoằng không chết nhưng chúng ta cũng đã lập được công lớn. Thái tử biết được có mờ ám, như vậy là đủ. Vừa rồi, ngài ấy còn thưởng cho ta không ít bạc.
Quách Tuệ thở phào nhẹ nhõm. Bất thình lình, nàng cảm thấy phần bụng dưới truyền đến cơn đau quặn thắt. Gương mặt hồng hào trở nên trắng bệt, nhăn nhó vô cùng khó coi. Trương Đình nheo mày, hắn giữ lấy nàng.
- Nàng làm sao vậy?
- Đau! Thiếp đau quá!
Trương Đinh liền cho người gọi đại phu, bản thân lại bế nàng về Đông viện.
Một canh giờ sau, đại phu lắc đầu bước ra.
- Trương đại nhân! Ta đã cố gắng hết sức, đứa bé không còn nữa!
Trương Đình nhắm mắt lại, phất tay bảo đại phu lui ra.
Tại sao lại hư thai? Rõ ràng thai luôn rất tốt.
Cùng lúc này, phía ngoài lại có hạ nhân chạy vào kêu.
- Lão gia, lão gia! Đông viện có tin vui.
Trương Đình chưa kịp định thần thì lại có hạ nhân chạy vào kêu.
- Lão gia! Lương Hiên có tin vui.
- Tin vui? Ý các ngươi là...
- Dạ đúng, dạ đúng! Nhị phu nhân (Túc di nương) có thai được một tháng rồi.
Cả hai tên hạ nhân cùng nói. Trương Đình nghe ra được, đúng là tin vui. Quách Tuệ vừa hư thai, ngay lập tức ông trời lại cho hắn hai người con. Cả La Minh Tú và Lan Túc đều có thai! Trương Đình đứng lên, cười ha hả rồi ra ngoài!
Quách Tuệ suy yếu nằm trên giường cũng nghe được “tin vui” kia, lúc này nàng chỉ muốn giết người.
Tại sao lại hư thai, chắc chắn là tiện nhân kia! Còn nữa, tiện nô to gan thật, mình đối với ả không sai, nâng ả làm di nương vì sao ả lại phản bội mình?
Quách Tuệ suy nghĩ trong cơn đau tinh thần và thể xác.
Nàng nhất định không bỏ qua chuyện này.
...
Năm ngày sau, sức khoẻ Nguyên Thiên Hữu dần ổn định, Nguyên Vĩnh quyết định đưa hắn về Vĩnh Ngọc. Hôm nay Quách Ngọc cũng không còn cảm giác đau nhiều nữa, nàng cố gắng đến tiễn hắn.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, nàng chỉ có thể nhẹ giọng nói.
- Thiên Hữu, hứa với ta phải mau hồi phục!
Nguyên Thiên Hữu phì cười, ôm lấy nàng.
- Về Vĩnh Ngọc ta sẽ chuẩn bị sính lễ, nàng chỉ việc đợi ngày làm tân nương!
Bật cười, nàng nhéo tai hắn, nghịch ngợm nói.
- Ta không gả.
- Nàng dám!
- Có gì không dám!
- Ta sẽ bệnh mãi không khỏi.
- Vô lại!
Nguyên Thiên Hữu cười ha hả, tiếng cười vọng ra bên ngoài khiến những ông lão ngoài này cũng vui lây.
Bọn họ đã cố điều tra tung tích của thích khách nhưng đều vô ích. Có lần Quách Ngọc chỉ mỉm cười, bình thản nói.
- Không cần điều tra nữa. Thích khách lần này và lần tập kích hoàng cung lần trước là một. Bọn chúng vẫn dùng vũ khí tối tân để đánh lửa.
Hoàng thượng tức giận, thở gấp gáp, con của ông đều điên cả rồi?
Nguyên Thiên Hữu được đội quân đưa về Vĩnh Ngọc, Quách Ngọc trở về Quách phủ thì cũng đà chiều tà.
Nàng mặc áo choàng dày, lướt đi trên nền tuyết trắng. Đi ngang hoa viên, nàng lại vô tình nhìn thấy một bông hoa nhỏ, đang e ấp nở giữa cơn tuyết lớn. Quách Ngọc tò mò, tiến lại gần.
- Giữa trời tuyết vẫn có thể nở hoa, đúng là kì lạ.
- Nô tỳ nghe nói, đây là hoa Lương Duyên. Mỗi năm chỉ nở một lần, lại không xác định thời gian nở. Nghe nói, nó chỉ nở khi chứng kiến một mối tình đẹp. Mỉm cười, Quách Ngọc bẹo má Tuyết Lâm.
- Nô tỳ không rõ. Nghe nói lần trước phu nhân tu bổ hoa viên, có thể là do bà trồng.
- À!
Nói rồi Quách Ngọc rời đi, không tiếp tục ngắm hoa nữa. Phía sau núi giả lại xuất hiện một bóng người.
“Nụ cười ấy thật đẹp, vì sao không dành cho ta?”
Mộc Huyền lắc đầu, vì sao hắn lại liên tục nghĩ về nàng chứ!
Chậm rãi bước về hướng Viện Ngọc Cát, hắn lại không quên được hình ảnh vừa rồi.
- Nguyên Ngọc!
- Thất ca! Huynh đến từ khi nào?
- Mới đến thôi, muội mới từ bên ngoài về?
- Vào trong rồi nói.
Quách Ngọc cười vui vẻ, dẫn đường vào viện.
Bên trong viện ấm áp hơn hẳn với rất nhiều lò sưởi, cả hai cũng không cần mang trên người chiếc áo khoát dày nữa.
Ngồi thoải mái trên ghế, Quách Ngọc dịu giọng nói.
- Tìm muội có việc?
Buổi sáng hôm sau, Mộc Huyền thượng triều rất sớm.
Hắn đứng ngay ngắn tại vị trí chờ đợi thánh giá. Các quan đại thần cũng bắt đầu đến đông hơn.
Tiếng Tô Đức Thịnh vang lên “hoàng thượng giá lâm”, mọi người bắt đầu đứng nghiêm trang, cúi đầu, đồng thanh hô to “vạn tuế“.
Hoàng thượng mặc long bào vàng chói, ngồi trên ngai vàng. Ông tỏ ra khí chất uy nghiêm khiến người khác khiếp sợ. Giọng nói thanh lãnh vang lên.
- Buổi thượng triều hôm nay, các khanh có gì muốn tấu?
Hoàng thượng vừa dứt lời, Quách An đã bước ra giữa triều, chắp tay, dõng dạc thưa.
- Hồi bẩm hoàng thượng. Thần muốn tấu về chuyện kiến tu đê điều ở Nam Lương thành.
- Nói!
- Cách đây không lâu, thần đã từng gửi tấu chương về kiến tu đê điều để những tháng lụt dân chúng không phải lầm than, hoàng thượng cũng đã đồng ý kiến sách và cử người thực thi. Tuy nhiên, hôm qua thần lại vô tình bắt gặp một người tị nạn từ Nam Lương. Hắn ta bảo, cả Nam Lương đang loạn, nên phải chạy trốn. Không biết việc này Công bộ thượng thư giải thích thế nào?
Bị nhắc đến tên, Công bộ thượng thư Chân Diệu lật đật bước ra.
- Bẩm hoàng thượng, mọi việc ở Nam Lương đều được thu xếp ổn thoả, chỉ cần trời hạ cơn tuyết thì lập tức thi hành.
- Vậy thì vì sao hôm qua Thừa tướng lại gặp được dân chạy nạn?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]