“Bây giờ thì sao?” Diệp Tống lại hỏi.
Tô Tĩnh đáp: “Trước tiên cần phải bẻ phần thân tên, đợi đến khi tìm được chỗ thích hợp mới rút mũi tên ra.”
Diệp Tống dùng một tay để ổn định phía sau lưng Tô Tĩnh, nàng cố gắng để hắn không bị đau, tay còn lại dùng sức bẻ gãy mũi tên. Bóng đêm ở sa mạc tuy thê lương lạnh lẽo lại mang tới một loại cảm giác dũng cảm khó nói, nhưng đây thật sự không phải là nơi nên ở lâu.
Diệp Tống và Tô Tĩnh lên ngựa, phía sau đã không còn đường lui nữa nên hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng để Tô Tĩnh ngồi ở phía sau nàng không yên tâm, sợ lát nữa hắn hôn mê bất tỉnh hoặc không còn sức giữ chặt lấy nàng sẽ lại ngã từ trên ngựa xuống giống như lúc trước. Để hắn ngồi phía trước nàng cũng không yên tâm, bởi vì vết thương của hắn ở sau lưng, nếu không cẩn thận đụng phải, mũi tên sẽ chọc sâu vào cơ thể hắn vô cùng nguy hiểm.
Diệp Tống do dự một lúc, quyết định ngồi phía trước Tô Tĩnh. Chỉ là nàng quay lưng lại, mặt đối mặt với Tô Tĩnh. Tô Tĩnh sửng sốt, Diệp Tống đưa dây cương giao cho Tô Tĩnh nói: “Hách Trần rất nghe lời, ngươi cầm cương, ta nhìn ngươi.”
Ý của nàng chính là nàng giao sinh tử của mình cho hắn. Tô Tĩnh bảo đi hướng nào sẽ đi theo hướng đó, hắn nói khi nào dừng lại thì dừng, nàng sẽ không một câu oán hận.
Gió đêm cũng yên lặng, trong không khí không còn nồng mùi cát bụi nữa. Cồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007367/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.