Rõ ràng đã nói cả hai sẽ coi như không quen biết nhau. Nàng và Tô Tĩnh sẽ không có bất cứ quan hệ gì, có như vậy, hắn mới không cần vì nàng mà hy sinh bản thân mình, không cần vì nàng mà gặp nguy hiểm.
Nhưng mà bây giờ, chuyện này phải tính sao đây?
Diệp Tống nén đau chạy về phía Tô Tĩnh, cả người hắn đã thấm đẫm máu tươi, không biết là máu của hắn hay của kẻ địch nữa. Trên khuôn mặt hắn cũng dính máu, roi sắt xuyên qua đầu vai hắn đập thẳng vào kẻ địch phía trước. Tô Tĩnh quay đầu thấy Diệp Tống không biết từ lúc nào đã ở sau lưng.
Tô Tĩnh có chút tức giận, gằn giọng hỏi: “Ngươi quay lại làm gì!”
Hai mắt Diệp Tống như ánh mặt trời sáng chói, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, động tác trên tay vẫn chưa dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta với ngươi không hề liên quan! Tại sao ngươi lại xả thân cứu ta! Ta nói cho ngươi biết, ta không cần! Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết!”
Tô Tĩnh ngẩn người, trong lòng xẹt qua tia thoải mái không rõ nguyên nhân. Dường như mọi hoang mang của hắn đều vì câu nói này mà được giải quyết dễ dàng.
Hai người dùng hết sức lực giết sạch nhóm truy binh đầu tiên đến kiệt sức. Phía sau vẫn còn mấy tốp nữa, Tô Tĩnh gắt gao chế trụ tay Diệp Tống, mười ngón tay cùng nàng đan chặt, kéo nàng xoay người chạy.
Phía trước là sa mạc mênh mông. Một đi không trở lại.
Lúc Tô Thần tới cổng nam cũng chỉ còn dư lại một mảnh đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-hoan-trieu-vuong-gia-yeu-nghiet-xin-tranh-duong/1007366/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.